Cả hai tỷ muội đều sắp lên tới đỉnh điểm bởi duy nhất một nam nhân!- A…a…chết thiếp mất!- A, dừng tay lại a…Trong cùng một khoảng khắc, thân thể Diễm Khanh và Diễm Hoa đều run lên bần bật.
Hơi thở của hai nàng đứt quãng, toàn thân uốn éo liên hồi.Cả mệnh căn Thanh Ngọc và đầu ngón tay hắn đều cảm nhận được một làn nước ấm nhớt nhát của hai tỷ muội, thâm tâm bỗng chốc đê mê tới cực điểm.Không thể chịu nổi khoái lạc nữa, hắn cũng gục xuống, đổ lên người Diễm Hoa, phun hết toàn bộ tinh hoa của trận cuồng hoan vào trong thân thể nàng.- A…a…chết thiếp!Diễm Hoa thở không ra hơi, lại bị khí thế nam nhân cương mãnh đè lên, nàng cứ nằm im đó, hai chân quắp chặt lấy Thanh Ngọc mà tham lam tận hưởng khoảnh khắc này.Một lúc sau, Diễm Khanh lại đẩy Thanh Ngọc ra, mút lấy mút để mệnh căn hắn, sau đó tự động ngồi lên mà nhún nhảy…Trong đại điện u tĩnh, một mình Thanh Ngọc đại chiến năm trăm hiệp với ba vị mỹ nhân thiên kiều bách mị, hoan lạc vô cùng.…Hồi lâu sau, khi cả bốn người hành sự xong xuôi thì mới chỉnh tề y phục lại.Tam nữ trên gương mặt ai ai cũng ửng hồng mỹ lệ, yêu diễm vô cùng, khiến cho Thanh Ngọc ngắm mãi mà không biết chán.Người ta nói nữ nhân được tưới tắm thường xuyên sẽ trở nên quyến rũ mê người, quả không sai.Vận y phục xong xuôi, Thanh Ngọc mới đưa tay ra, vuốt lấy một ít nước đục trên khóe môi Diễm Hoa.Nữ nhân này lúc đầu thì e dè, ai ngờ sau đó lại hung hãn vô cùng, thậm chí lần hoan ái cuối cùng còn mút cho Thanh Ngọc phun ra tinh túy mới thôi.Sau đó nàng còn nuốt sạch sẽ, không biết là được ai chỉ bảo cho nữa.Diễm Hoa ngại ngùng, còn Diễm Khanh và Trần Phi Quỳnh thì cười khúc khích.- Hoa Nhi, muội cũng quá ghê gớm đi!- Muội…Bị Trần Phi Quỳnh trêu ghẹo, Diễm Hoa cúi đầu, trên má còn lớt phớt mấy rặng mây hồng xinh đẹp.Diễm Khanh chủ động bước lên, kéo kéo vai áo Thanh Ngọc:- Chủ nhân, thực ra chúng thiếp…chúng thiếp…- Các nàng từ vị diện khác tới phải không?Tam nữ kinh ngạc, không ngờ hắn lại biết rõ ràng.
Nhưng ngay sau đó, Thanh Ngọc lại hỏi:- Vậy tiếp cận ta có mục đích gì?Cả ba cúi đầu, dường như không muốn nói.
Thanh Ngọc thở dài một hơi, cũng không bắt ép các nàng.
Trần Phi Quỳnh ngẫm nghĩ hồi lâu, mới thỏ thẻ:- Trước khi tới đây, chúng thiếp đã thề với Thiên Đạo sẽ không được để cho chàng biết mục đích của mình.
Vậy nên…- Vậy nên ta phải tự đi tìm hiểu có đúng không?Thanh Ngọc lần lượt phát mạnh vào mông ba nàng mỗi người một cái, mới nói:- Làm chính sự.Tam nữ cũng không tránh né, các nàng biết nam nhân này rất thích đánh mông người ta, hơn nữa bản thân các nàng đúng là tiếp cận hắn với tâm tư riêng.May mà Thanh Ngọc chỉ phạt các nàng một cái đánh mông, chứ không đuổi các nàng đi là tốt lắm rồi.Thậm chí Trần Phi Quỳnh bây giờ còn bị đánh… tới ghiền.Thanh Ngọc lắc đầu, đúng là mấy yêu tinh hại quốc ương dân muốn hãm chết người ta mà.Hắn rảo bước tới bên cạnh Đông Sơn Hạp, sau đó mạnh mẽ dùng tay đẩy chiếc nắp rương qua một bên.
Nhưng điều kỳ lạ là dù cho Thanh Ngọc có gắng sức tới đâu đi chăng nữa, thì vẫn chẳng xê dịch được mảy may.Chiếc rương đen này cứ như thể nặng mấy vạn quân vậy.Diễm Khanh nhẹ nhàng nói:- Chàng phải dung hòa với Đại Đạo, rồi mới đẩy nó được.Thanh Ngọc sững sờ, quay lại hỏi:- Dung hòa với Đại Đạo kiểu gì?- Chàng ngồi xuống cảm thụ thân thể một chút đi, việc này chúng thiếp cũng không biết được.
Bọn thiếp ở đây đều chưa Khai Đạo, không nắm rõ.
Về phần Khai Đạo là gì thì chàng về hỏi Trang tỷ mới biết được, vì tỷ ấy trước đây đã Khai Đạo rồi.Thanh Ngọc trầm ngâm hồi lâu, rồi mới ngồi xuống soi xét vào thể nội.Toàn bộ thân mình hắn lúc này đã được bao phủ kín mít bởi