Hóa ra là chỉ có bản thân Thanh Ngọc mới có thể đi tìm kiếm, thông qua Đế Quân khảo nghiệm mà nhận được đủ các mảnh tàn phiến.Ngoài ra, cũng chỉ có hắn sau khi ghép xong mới thôi động và sử dụng được bảo vật này.Còn chúng nữ thông qua tiên tri và dự đoán, được thế lực của mình cử tới đây giúp Thanh Ngọc thu thập đủ chín mảnh tàn phiến.Nhưng các nàng không hề biết phải trải qua Đế Quân khảo nghiệm mới có thể lấy được Đông Sơn Hạp.
Cũng may mà lần này Hằng Thiên Tinh ban bố nhiệm vụ cho Thanh Ngọc tới đây, nếu không thì giờ tất cả các nàng đều biến thành thức ăn cho Phệ Huyết Ma Hạt rồi.Khi Thanh Ngọc thu thập xong, hợp tàn phiến thành bảo vật, chắc thế lực sau lưng các nàng sẽ muốn hắn sử dụng nó đi làm một chuyện kinh thiên động địa gì đó.Hiện giờ Thanh Ngọc cũng chưa quan tâm đến chuyện xa vời ấy vội, trong tay hắn mới chỉ có một mảnh tàn phiến duy nhất là tấm da cũ kỹ này mà thôi.- Đinh! Hằng Thiên Tinh chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Đoạt bảo”, nhận được phần thưởng một lần Tinh Cầu Chi Phước, một Chân Đạo Lệnh, 50000 điểm tích lũy!Thanh âm hoàn thành nhiệm vụ của Hệ thống vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thanh Ngọc.
Hắn mau chóng kiểm tra “Chân Đạo Lệnh”, thì mới phát hiện ra đây là một cái lệnh bài báo danh truyền tống để tiến vào “Chân Đạo Giới”.Còn về việc “Chân Đạo Giới” là nơi nào thì Thanh Ngọc hoàn toàn không có khái niệm nào cả.Lại một hình thức giống như Vạn Hồn Chiến Trường ư?Diễm Khanh thấy Thanh Ngọc thất thần, bèn ngước mắt lên nhìn hắn, nhỏ nhẹ hỏi:- Chàng có giận chúng thiếp không?Thanh Ngọc khẳng định:- Không giận.- Tại sao không giận?- Có muốn ăn đòn nữa không?Tam nữ nhìn nhau cười mỉm, vô cùng vui vẻ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thanh Ngọc lại quay ra hỏi Trần Phi Quỳnh:- Vậy mấy chục năm sau ở Hằng Thiên Tinh lại có cái gì xuất thế?Trần Phi Quỳnh lúc này mới “À…” một tiếng, rồi đáp:- Đó là một cái chuông.
Cái chuông này rất quan trọng với Thiên Linh Thần Giáo bọn thiếp, không hiểu vì sao rất lâu khi trước có ai đó lại phong ấn nó ở Hằng Thiên Tinh.
Thiếp tới đây giúp chàng thu thập mấy mảnh tàn phiến kia, ngoài ra còn muốn thu hồi cái chuông đó về.- Trước đây nàng là cảnh giới gì?Trần Phi Quỳnh xua tay:- Không nói cho chàng được, nói chung là cao hơn ít thôi mà, cao hơn chàng xem nào…ừm…có hai mươi mấy đại cảnh giới thôi.Thế nào là “có hai mươi mấy đại cảnh giới thôi”?“Có”?À, ra vậy!Có bấy nhiêu thôi hà, không nhiều, không nhiều!Thanh Ngọc hỏi:- Cảnh giới đó mà còn chưa Khai Đạo?Trần Phi Quỳnh u oán nói:- Chàng tưởng Khai Đạo dễ lắm sao? Không phải ai cũng đi ngủ sáng mở mắt dậy là Khai Đạo được như chàng đâu! Hứ!Thanh Ngọc bất giác nhớ tới nữ nhân Cung Hà Trang kia, nàng ấy vậy mà Khai Đạo rồi, vậy phải chăng là tu vi trước đây của nàng còn cao hơn Trần Phi Quỳnh nữa?Má ơi?Thanh Ngọc chợt nhận ra hắn đang sống trong một ổ bà la sát, nguy hiểm chết người!Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi thu tấm da cũ kỹ kia vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.
Thanh Ngọc nhìn qua vật tiếp theo, thì thấy nó là một cái mề đay màu xanh cũ kỹ, trên đó còn khắc hình một con thanh điểu đang vỗ cánh vô cùng sống động.Chắc đây là đồ vật mà Diễm Khanh và Diễm Hoa muốn tìm.
Hắn hỏi:- Đây là cái gì?- Đây là Thanh Loan Lệnh, bảo vật của Thanh Loan Điện chúng thiếp.Diễm Khanh nhanh chóng trả lời, sau đó lại ấp úng ngại ngùng nói:- Chàng…cho thiếp được không? Chàng an tâm đi, Thanh Loan Điện sẽ báo đáp chàng đầy đủ!- Đây, cho nàng.
Nói với Thanh Loan Điện kia tặng hai nàng cho ta, không được đòi lại!Thanh Ngọc cũng chẳng nề hà gì cả, mà đưa Thanh Loan Lệnh cho Diễm Khanh, làm nàng và Diễm Hoa cười đến híp cả mắt lại, chạy đến hôn lên môi hắn một cái thật sâu.- Cám ơn chủ nhân!