Trên đường đi về đình viện Thanh Ngọc không ngừng quan sát địa thế xung quanh Hắc Long Viện, nơi này quả nhiên ưu nhã tĩnh mịch.
Mặc dù bên ngoài kia là một thành trì tấp nập, nhưng ở đây không hề nghe thấy được chút tạp âm ồn ào nào cả, hơn nữa trong không khí ngập tràn một mùi u lan thoang thoảng.Thanh Ngọc bước vào đình viện, rồi ngồi xuống trầm tư suy nghĩ, còn Âu Hà thì nhẹ nhàng tới sau lưng bóp vai cho hắn, làm đúng chức trách của một Ma nô hầu hạ khách nhân.Nàng cũng rất tò mò, không biết vị Nguyễn gia tiểu thái tử này có ghê gớm như lời người ta hay đồn đại hay không.Nghe nói hắn một thân kinh tài tuyệt diễm, lực áp toàn bộ thiên kiêu đỉnh tiêm, danh chấn Trung Vực.
Hy vọng hắn có thể nghĩ cách cứu chủ nhân của nàng ra.Thanh Ngọc truyền âm hỏi:- Cái tên tân cung chủ kia trước đó là trưởng lão cao tầng của Thiên Ma Cung à?- Không! Người này không biết từ đâu tới, ngay lúc chủ nhân bị hãm hại, lập tức Trưởng Lão Đoàn đề bạt hắn ngồi lên vị trí Cung chủ.
Nghe nói người này trước đây là tán ma tu Hóa Chân trung kỳ, rất ghê gớm.Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một lát, hỏi tiếp:- Nhật Thần Điện cầu thân, vậy nội bộ phía bên Thiên Ma Cung ý tứ ra sao?Âu Hà vẫn nâng hai bàn tay thon nhỏ lên, liên miên xoa bóp trên vai Thanh Ngọc:- Thiên Ma Cung còn bảy vị trưởng lão Hóa Chân khác, có bốn người đồng ý, còn ba người khác không đồng ý.
Bốn người đồng ý kia theo phe Tấn Phi Vũ, còn ba người không đồng ý lại theo phe Ma Nhị trưởng lão.
Ma Nhị trưởng lão trước giờ vẫn luôn trung thành với chủ nhân, chưa bao giờ hai lòng.
Tình huống bên Ma Nhị trưởng lão bây giờ không tốt lắm, luôn bị phe Tấn Phi Vũ áp chế một đầu, bây giờ coi như là hữu danh vô thực, không có chút quyền lực thực chất nào cả.Xem ra tình huống ở trong Thiên Ma Cung này cũng không hề an ổn chút nào.Tên Tấn Phi Vũ kia chắc chắn là được kẻ khác thao túng đằng sau ở bên ngoài rồi nhồi vào nội bộ Thiên Ma Cung.
Kẻ này kể ra cũng không phải dạng vừa, ấy vậy mà điều khiển được cả một tên tán ma tu Hóa Chân trung kỳ làm con rối cho hắn.Hơn nữa, cái đám Nhật Thần Điện chắc chắn bây giờ cũng đã chịu sự chi phối của người ta.Nếu tính cả bọn Chân Vũ Cung tham tài hơn mạng kia nữa, vậy thì thế cục này không ổn.Tam đại ẩn môn này thế lực liên hợp lại chắc cũng phải có tới gần hai mươi tu sĩ Hóa Chân, đến lúc đó lực lượng kinh khủng ấy mà tràn vào Trung Đô càn quét thì đúng là một hồi đại họa.Thanh Ngọc có thể chắc chắn rằng nhà họ Tần không có đủ thực lực để thao túng cả một ẩn môn như Nhật Thần Điện trong tay, vậy nên hắc thủ phía sau màn này là một kẻ khác.Trong đầu Thanh Ngọc bỗng dưng nổi lên một suy đoán kinh khủng, làm hắn đang ngồi im mà cũng phải bất giác rùng mình.Thanh Ngọc hy vọng hắn phán đoán sai, nếu không chắc chắn cả tinh cầu này sẽ sớm phải lâm vào một tràng hạo kiếp tinh phong huyết vũ.Thực ra ở thời điểm hiện tại, Thanh Ngọc đau đầu nhất là việc có ba tên tu sĩ Hóa Chân của Nhật Thần Điện ở đây, còn hắn thì bơ vơ một mình.Về việc đám cao tầng Thiên Ma Cung kia, Thanh Ngọc không hề e sợ.Hắn chỉ cần triệu hồi ra Chân Thân, lập tức có thể chân chính quét ngang địa bàn toàn là Ma tu này.
Sau khi có được Ma phù văn, độ áp chế của Thanh Ngọc đối với Ma tu lại càng thêm khủng bố.Một người có được huyết mạch Chí Tôn Thủy Ma Thánh cùng với Đại Đạo bản nguyên Ma phù văn mà đứng ở trong một nơi toàn Ma tu là cái khái niệm gì?Quân lâm thiên hạ a!Nói đi cũng phải nói lại, điều Thanh Ngọc muốn bây giờ là trong tình huống không bứt dây động rừng, lại phải giết chết được ba tên Trưởng lão Nhật Thần Điện kia, mà không ai biết là hắn ra tay cả.Xem ra muốn cứu Trần Kiều Ân, thì phải tính toán cho kỹ càng đấy.Bỗng dưng, Âu Hà truyền âm cho Thanh Ngọc:- Công tử, người có thể mau chóng cứu chủ nhân ra được không, Âu Hà thực sự rất nhớ nàng.Thanh Ngọc ngoảnh mặt lại, đã thấy Âu Hà rơi lệ từ lúc nào.
Xem ra cảm tình của Trần Kiều Ân và nàng rất tốt, hơn nữa còn thường xuyên thân mật xác thịt cùng nhau.Nữ nhân này có vẻ si mê Trần Kiều Ân đến điên dại mất rồi.Cũng đúng thôi, đến hắn còn mê nữa là?Thanh Ngọc đưa tay lên vai, chạm nhẹ vào bàn tay thon nhỏ của Âu Hà, làm nàng có hơi giật mình.
Hắn truyền âm an ủi:- Không lo, Kiều Ân là nữ nhân của ta, không ai được động tới nàng hết.Nói tới đây, bỗng nhiên Thanh Ngọc cảm nhận được một luồng địch ý ghen tuông như có như không của