Lúc này, một tầng sương mù đảo quanh hốc mắt Tống Thiên Hy.
Cô chỉ cảm thấy, chính mình dường như là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Thiên hạ to lớn, coi như cao quý thế nào, giàu có bao nhiêu, hay người phụ nữ xinh đẹp đến nhường nào, có ai có thể giống như cô.
Mấy tỉ người trên toàn thế giới, chỉ có Tống Thiên Hy cô, có được niềm hạnh phúc như vậy.
Có thể dắt tay chồng mình, dạo chơi trên không trung.
Chỉ có Tống Thiên Hy cô, có một người chồng có một không hai như Trần Thuận này.
Trần Thuận bóp một pháp quyết ẩn thân, hình bóng của hắn và Tống Thiên Hy biến mất, sau khi lên đến trăm mét trên không trung, dẫn Tống Thiên Hy dạo bước trên không trung, thưởng thức cảnh đêm Giang Châu tuyệt đẹp.
“Chồng à, bây giờ chúng ta ngoài việc không thể động phòng ra thì không còn hạn chế nào khác nữa chứ?”
Sau khi dạo chơi trên không trung một lát, bỗng nhiên Tống Thiên Hy quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Trần Thuận, môi đỏ khẽ cắn, hơi thở như lan.
Trần Thuận sững sờ, nói: “Không.”
Vừa dứt lời, Trần Thuận lập tức cảm thấy một làn gió thơm mát phả vào mũi.
…
…
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra.
Sắc mặt Trần Thuận vẫn như thường.
Mà Tống Thiên Hy thì mặt đỏ tới mang tai.
Thậm chí ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng biến thành ửng đỏ.
“Chúng ta trở về đi!”
Tống Thiên Hy cúi đầu không dám nhìn Trần Thuận nữa.
Dáng vẻ yêu kiều, không còn chút ít khí thế lạnh lùng của Tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng Giang Châu, một trong bốn người đẹp của Giang Châu nữa.
Bởi cái gọi là, đối với bên ngoài tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng. Tất cả dịu dàng, chỉ để lại cho người trước mặt.
Trần Thuận gật đầu, nói: “Được!”
Bằng thực lực cảnh giới Thông Thần trung kỳ, còn mang theo Tống Thiên Hy, hai người ở trên không trung lâu như vậy, năng lượng trong cơ thể Trần Thuận cũng tiêu hao gần hết rồi.
Chỉ có đến cảnh giới Thần Hải mới có thể thật sự làm những gì mình thích, dạo chơi giữa trời đất.
“Có muốn trải nghiệm cảm giác nhảy cầu một lần không?” Trước khi về, bỗng nhiên trong đầu Trần Thuận lại nảy sinh ra suy nghĩ này, nhìn Tống Thiên Hy nói.
Lúc này Tống Thiên Hy vẫn chưa thoát ra được cảm giác vừa rồi, mím môi, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy Trần Thuận hỏi như vậy.
Ánh mắt sáng lên.
“Muốn!”
Cô đã muốn chơi nhảy cầu từ lâu rồi.
Chỉ là, trước kia khổ cực chèo chống công ty, gần đây lại bận rộn phát triển công ty, vẫn luôn không có thời gian.
“Vậy, chuẩn bị nào!”
Trần Thuận bắt đầu đếm ngược.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Vừa dứt lời, Tống Thiên Hy chợt thấy cảm giác kỳ diệu dưới chân bỗng dưng biến mất.
Cô và Trần Thuận, lập tức bắt đầu rơi xuống.
“A…”
Tống Thiên Hy không kiềm chế nổi mà hét to.
Vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, vô cùng kích thích.
Ở kiếp trước, tu luyện công pháp, bản lĩnh cao cường là vì theo đuổi thực lực lớn mạnh, vì trường sinh, vì chém giết kẻ thù, nào đã từng chơi giống như vậy.
Trần Thuận cảm nhận được tiếng gió rít gào bên tai, cơ thể rơi xuống với tốc độ cực nhanh, loại cảm giác này khiến hắn cũng vô cùng sung sướng
Mãi cho đến khi khoảng cách cách mặt đất mười mét, lúc này Trần Thuận mới kéo Tống Thiên Hy, bắt đầu ổn định cơ thể, sau đó, từ từ hạ xuống mặt đất.
Nếu như không có Tống Thiên Hy, vừa rồi Trần Thuận thật sự muốn thử xem cảm giác cứ như vậy rơi từ trên không trung xuống mặt đất là như thế nào.
Dựa vào sức chống đỡ của cơ thể hắn bây giờ, trái lại cũng sẽ không bị thương gì.
“Chồng, hôm nay thật sự chơi vui lắm, lần sau, em còn muốn chơi như vậy nữa!”
Tống Thiên Hy kéo cánh tay Trần Thuận, lè lưỡi nói.
Tổng giám đốc nữ xinh đẹp lạnh lùng, dường như đã biến thành một cô bé xinh xắn đáng yêu.
Trước đó, vì chơi nhảy cầu từ trên cao rơi xuống, Trần Thuận cũng không trở về ban công nhà bọn họ giống như lúc đầu.
Trần Thuận gật đầu, sau đó, hai người mới lại đi vào trong nhà.
…
…
Ngày hôm sau, Trần Thuận đi đến nhà họ Vương tìm Vương Minh Vy.
“Không tệ, đã là thực lực kỳ Luyện Khí.”
Sau khi nhìn thấy Vương Minh Vy, Trần Thuận khen ngợi.
Trong thời gian một tháng, Vương Minh Vy đã thăng đến kỳ Luyện Khí, cơ thể nguyên âm, quả thật không tệ.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống trước khi Trần Thuận bế quan đưa công pháp cho Vương Minh Vy, chỉ dạy cô ta công pháp tu luyện, sau đó cũng không chỉ điểm thêm gì nữa, không thể không nói thiên phú tu luyện rất mạnh mẽ.
“Anh thế này có được coi là một nửa sư phụ của tôi không?” Vương Minh Vy khẽ mở đôi môi đỏ.
Sức quyến rũ biểu lộ rõ ràng.
Sau khi bắt đầu tu luyện, nếu như Vương Minh Vy bằng lòng, sức quyến rũ trên người cô ta lại càng nồng đậm, đồng thời, càng tự nhiên hơn.
Chỉ là, loại quyến rũ này, trước giờ Vương Minh Vy sẽ không biểu lộ trước mặt người khác.
Ở trong mắt người khác, cô ta hoặc là mang theo sắc thái biếng nhác, hoặc cũng là tài giỏi khôn khéo.
Chỉ có ở trước mặt Trần Thuận cô ta mới có thể lộ ra vẻ quyến rũ này.
“Nếu như cô sẵn lòng, trái lại cũng có tư cách làm đệ tử của tôi.” Trần Thuận cười nói.
Vương Minh Vy lườm Trần Thuận một cái: “Anh