Đỗ Thiên Hựu bất ngờ.
Thực ra trên người quả thật là có, nhưng đối với hắn mà nói, đều có tác dụng lớn.
Có điều nếu như Trần Thuận đã có lời, Đỗ Thiên Hựu chép miệng, nói: “Chỗ tôi có sáu viên đan dược loại cực phẩm, mười viên loại thượng phẩm, mười hai viên loại trung phẩm, cùng với hai cây hoa sen tuyết hai trăm năm tuổi, một cây nấm bảy màu ba trăm năm tuổi, một cây nấm linh chi năm trăm năm tuổi….”
Mặc dù Đỗ Thiên Hựu có trang bị lưu trữ , nhưng thật ra đồ lấy ra phần lớn là ở trên người anh ta.
Trần Thuận không những thực lực cường đại, càng có khả năng sau lưng còn có bối cảnh Y tiên, thật đáng để Đỗ Thiên Hựu hợp tác. Huống chi, nếu như Tổng tư lệnh khu tam giác, thủ thần Shakun , biết Trần Thuận là truyền nhân của y tiên, chắc chắn, cũng không có khả năng xuống tay.
Chỉ gặp Đỗ Thiên Hựu duy nhất một lần vậy mà đã lấy ra nhiều báu vật lâu năm như vậy, có nhiều thứ nằm ngoài dự đoán của Trần Thuận.
Phải biết rằng, Trần Thuận gặp được hậu nhân cuối cùng của gia tộc ẩn danh , Lục Phi Dương, trên mình cũng chỉ có vài bình đan dược loại thượng hạng mà thôi.
“Cảm ơn Đỗ huynh, ân tình này, Trần tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. …..” Trần Thuận không khách khí, nhận lấy đồ của Đỗ Thiên Hựu. Ma giới làm chủ, lời nói là luật.
Lời hứa của Trần Thuận, thật có giá trị!
Chính là lúc này Đỗ Thiên Hựu cũng không nghĩ đến, hắn muốn lôi kéo Trần Thuận, trong một ngày không xa, thế nhưng lại trực tiếp cải thiện vận mệnh của hắn.
Sau khi Trần Thuận tiếp nhận đồ của Đỗ Thiên Hựu, lúc này, lại không vội vàng cầm đồ, ném vào trong linh tuyền.
Lại lần nữa ngồi xuống, giơ đầu ngón tay ra.
Từ đầu ngón tay của Trần Thuận, một sợi tơ màu xám, trải ra, hướng vào trong linh truyền.
Từ xa nhìn lại, Trần Thuận giống như là đang thả câu.
Nhưng thực tế, cái sợi tơ màu xám đó, sau khi tự tiến vào linh tuyền, bắt đầu uốn lượn quấn lấy nhau, đan xen vào nhau, ở trong linh truyền, tụ lại thành một mạng lưới.
Đỗ Thiên Hựu chứng kiến một màn như vậy, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Hành động của Trần Thuận, chính là hắn muốn làm ra điều đó, cũng vô cùng tốn công sức, phải làm từ từ và thật cẩn thận.
Dù sao, cái này đòi hỏi phải nắm trong tay chân nguyên, chính xác đến từng chi tiết, không khó để ngưng đọng chân nguyên thành sợi, thành sợi trải dài trăm mét, cũng không phải là làm không được, nhưng sau đó muốn cô đọng từ sợi tạo thành lưới, một chút không chú ý, sẽ bị đứt, việc sắp thành lại hỏng.
Nhưng mà Trần Thuận làm, vô cùng ung dung thoải mái.
Làm xong tất cả những việc này, Trần Thuận lại lần lượt đem những đan dược và linh dược của Đỗ Thiên Hựu, ném vào trong linh tuyền.
Lúc Trần Thuận ném cây linh chi năm trăm năm cuối cùng, vào bên trong linh tuyền.
Linh thai, cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Đột nhiên xuất hiện bên trong linh tuyền, một đôi tay nhỏ bé, nhặt lên những đan dược cực phẩm, tưởng rằng đường đậu bình thường, nhét hết vào trong miệng, chẹp chẹp chẹp ăn hết.
Trên khuôn mặt nhỏ bé, lộ ra vẻ mặt vô cùng thích thú.
Sau khi ăn xong, lại nhặt một nửa cây nhân sâm nghìn năm, cắn một miếng, giống như ăn một món ngon nhất trên đời.
Trần Thuận cứ như vậy yên lặng nhìn nó.
Sau đó, Linh Thai lúc này mới nhớ đến chung quanh còn có hai người, làm cho nó có cảm giác bị uy hiếp nhất là Trần Thuận, Linh Thai lập tức xoay người, nhìn Trần Thuận, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Trần Thuận lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Đừng sợ, tất cả nhũng thứ này là chuẩn bị cho nhóc, tiếp tục ăn đi….”
Sau khi Linh Thai nghe được những lời của Trần Thuận, dường như đã thực sự tin, lại cầm lên linh chi năm trăm năm bên cạnh lên, gặm một miếng.
Biểu hiện trên mặt, càng tỏ ra vẻ thích thú.
Đồng thời đối với Trần Thuận hoàn toàn không có ý đề phòng.
Nhưng mà, ngay sau đó, thân mình nhỏ bé của Linh Thai bỗng nhiên lóe lên, mang lên theo hơn một nửa đan dược cùng linh chi, muốn chạy.
Trần Thuận sớm có chuẩn bị, lập tức thu lưới.
Linh Thai thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Nó đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của tấm lưới này, có điều, những thứ đồ này, đối với cậu mà nói, đều không có ảnh hưởng gì.
Đây cũng là nguyên nhân nó dám tự tin ở chỗ này.
Ở trong phạm vi linh tuyền, nó có thể xuất quỷ nhập thần, không có người nào có thể ngăn cản.
Nhưng mà, ngay sau đó, Linh Thai ngây người.
Nó nghĩ cậu có thể dễ dàng xuyên qua cái tấm lưới kia, nhưng sau khi cái đầu của nó va vào, tình huống trong dự đoán của nó, không hề xuất hiện.
Nó không thể qua lưới.
Ngược lại đầu vừa va vào mắc vào lưới.
Trần Thuận thấy vậy, miệng nở một nụ cười lớn.
Linh Thai hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.
Hành cung của hắn bên trong ma giới uông linh truyền kỳ, càng có sự tồn tại của Linh Thai, hắn đã dưỡng vô số năm, làm sao có thể không hiểu biết thói quen của Linh Thai.
Có điều, Linh Thai này, cũng thật không giống bình thường,vô cùng xảo quyệt.
Nếu không phải hắn lấy Hỗn độn chi lực kết thành lưới, thật cũng không dễ bắt được Linh Thai này.
“Ngươi buông ta ra!”
Ngay tức khăc, một trận sóng tinh thần truyền vào trong ý nghĩ của Trần Thuận.
Linh Thai này cũng không biết nói chuyện.
Trần Thuận cũng lấy thần niệm để truyền âm: “Tiểu mập mạp, lẽ nào nhóc muốn cứ ở một nơi nhỏ bé như vậy?
nhìn thấy nhiều đan