Shakun nhìn cô cháu gái mà mình yêu thương vô cùng ấy, ông ta trêu chọc: “Sao hả, Thiên Tuyết nhà chúng ta nghe ông nói muốn cho cháu nên duyên với cậu ta, rồi không nỡ để cậu ta đi à?”.
“Ông nội, ông mà còn nói bừa nữa thì cháu không mát xa cho ông nữa đâu…” Thiên Tuyết nghe thấy thế, ánh mắt cô ta thoáng có vẻ ngượng quá thành giận: “Với lại sau này không có sự đồng ý của cháu, không ai được tùy tiện hứa hẹn chuyện kết hôn của cháu hết, ông nội cũng không được…Ý trung nhân của cháu nhất định phải là anh hùng cái thế…”
Thiên Tuyết vừa nói, ánh mắt cô ta vừa lộ ra vẻ khao khát.
“Thiên Tuyết à, đúng là anh hùng khiến cho người khác phải bội phục, nhưng đại đa số anh hùng đều có kết cục thê thảm lắm, kiêu hùng tốt hơn…” Trước mặt cháu gái, Shakun hoàn toàn không còn tỏ vẻ bạo ngược hay lạnh lùng như lúc ở bên ngoài.
Sau khi nói dứt lời, trong mắt Shakun không khỏi toát lên vẻ thương tiếc.
Ông ta cho rằng Trần Thuận là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí người thừa kế của mình.
Tiếc là…
“Ông nội, ông đừng lái sang chuyện khác chứ, trước kia nếu như có người dám tỏ ra vô lễ như thế với ông thì đã bị mang đi làm mồi cho chó từ lâu rồi, sao hôm nay ông lại tha cho anh ta một cách dễ dàng như thế chứ? Với lại, không phải hai người đi đánh nhau một trận sao, sao anh ta lại không bị thương một chút nào thế?” Thiên Tuyết tiếp tục nói.
Nghe thấy thế, Shakun không khỏi cười khổ, ông ta nói: “Thằng nhóc đó rất kỳ quái!”
“Sở dĩ nó không bị thương là vì ông nội vốn chẳng đụng đến nó!”
“Hả?” Thiên Tuyết kinh ngạc.
Ông nội của mình trở nên nhân từ như vậy từ khi nào đấy?
Shakun mỉm cười rồi giơ tay vuốt ve đầu cháu gái, ông ta chẳng giải thích gì thêm nữa.
Mà lại né tránh vấn đề này: “Có điều mặc dù ông nội tha cho nó, nhưng có có thể thoát ra khỏi khu tam giác hay không thì phải xem tài năng của nó rồi…”
“Có phải quốc gia của Lý Thành Huyền và Sancho, những người bị anh ta giết, đã cho cao thủ Thần Cảnh đến khu Tam Giác giết Trần Thuận không?” Thiên Tuyết tò mò.
Shakun lắc đầu: “Đám người đó làm gì ung dung tự tại được như ông nội, vốn là nền tảng lập quốc, làm gì có chuyện nói đi là đi được kia chứ, chứ bằng không cũng không đến lượt ông ra tay.”
“Có điều, bọn họ không thể tự mình đến đây, nhưng trong khu Tam Giác, cũng không phải chỉ có mình ông giết được cậu ta…”
Thiên Tuyết lập tức hiểu ra ngay.
“Trần huynh, rốt cuộc huynh và bác Shakun có đánh nhau không?”
Trên đường đi, Đỗ Thiên Hựu cũng không khỏi cảm thấy tò mò, hắn ta nhìn Trần Thuận rồi cất tiếng hỏi.
Trần Thuận lắc lắc đầu.
Với tầm nhìn của Trần Thuận, lúc nhìn thấy Shakun, Trần Thuận đã nhận ra rồi.
Shakun bị nội thương.
Hơn nữa, còn là nội thương nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như không chữa khỏi nội thương thì tính mạng của Shakun sẽ gặp nguy hiểm.
Nhiều lắm thì cũng chỉ còn sống được ba năm năm nữa thôi.
Sau ba tới năm năm nữa, chắc chắn ông ta sẽ chết.
Một khi Shakun ra tay bằng hết sức mình, vết thương của ông ta sẽ ác hóa, tuổi thọ càng ngắn ngủi hơn.
Trần Thuận có thể tùy tiện chém chết một Shakun như thế!
Nhưng Trần Thuận lại không làm vậy.
Nếu như Shakun chết đi, chắc chắn khu Tam Giác sẽ trở nên hỗn loạn.
Với tu vi hiện tại của mình, Trần Thuận vẫn còn chưa lên đến Thần Hải Cảnh, vẫn còn chưa có cách sử dụng đại thần thông di chuyển linh tuyền đến nơi khác.
Khu Tam Giác không thể loạn được.
Vẫn phải để Shakun trấn giữ khu Tam Giác, tiếp tục giữ gìn hiệp ước với năm thế lực khác, khiến cho linh tuyền ở nơi này được duy trì như thế.
Bởi vậy, Trần Thuận mới bộc lộ ra khí thế mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên Shakun cảm thấy mình không chắc chắn có thể giết được một người nửa bước Thần Cảnh.
Trong tình huống như thế này, Shakun không hề ra tay với Trần Thuận.
Mà Shakun muốn Trần Thuận nhận ông ta làm thầy, cũng là vì ông ta cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa.
Muốn tìm một người thừa kế phù hợp.
Rồi sau khi ông ta chết, người ấy vẫn có thể khống chế được khu Tam Giác, đồng thời bảo vệ người nhà ông ta.
Chắc chắn Trần Thuận là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Đây là là lý do vì sao bình thường Shakun luôn bạo ngược, nhưng lai đối xử nhân từ với Trần Thuận.
Đỗ Thiên Hựu thấy Trần Thuận lắc đầu bèn không hỏi tiếp nữa.
Hắn ta thức thời không hỏi nhiều.
Vốn dĩ Trần Thuận định hỏi một vài chuyện liên quan đến các gia tộc ẩn danh.
Nhưng mà Trần Thuận vẫn còn chưa nói gì, hắn ta lại nhíu mày.
Đỗ Thiên Hựu nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Rồi mấy giây sau, hắn ta lập tức nhíu mày lại.
Đồng thời, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ tinh thần lực của Trần Thuận vượt xa hắn, có thể cảm nhận được sự kỳ lạ sớm hơn mấy mấy chục giây,
“Lính đánh thuê?” Đỗ Thiên Hựu cất tiếng hỏi.
Trần Thuận gật đầu.
Một nhóm lính đánh thuê vây quanh bọn họ.
Nơi thần niệm của Trần Thuận quét đến có thể nhìn thấy nơi nơi đều chi chít lính đánh thuê được trang bị vũ trang đầy đủ, thậm chí còn có cả xe tăng, chúng không ngừng đi về phía bọn họ.
Thậm chí, vào lúc ấy, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng nổ trên bầu tời.
“Trực thăng vũ trang à?”
Vào lúc ấy, Đỗ Thiên Hựu