Cái gì?
Sau khi Vương Thiên Phong nghe thấy câu này, lập tức sững sờ.
Nhìn Trần Thuận.
Lẽ nào, hắn có thể lấy lại huyết mạch?
Sau khi Vương Minh Vy nghe thấy câu nói này của Trần Thuận, lập tức trở nên kích động, nhìn Trần Thuận: “Trần Thuận, thật sự có thể sao?”
Trần Thuận gật đầu.
Có lẽ, điều này đối với địa cầu mà nói dường như là một chuyện không thể.
Nhưng đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Vương Cảnh Huy thấy Trần Thuận gật đầu, trong lòng đột nhiên trở nên kích động.
“Anh Trần, nếu như có thể, cho dù có đau đớn đến mức nào tôi cũng có thể chịu đựng được!” Vương Cảnh Huy vội vàng nói.
“Sẽ có chút đau đớn!”
Trần Thuận nói.
Lúc này, Vương Cảnh Huy còn tâm trí đâu để quan tâm đến chuyện có đau khổ hay không, 23 năm nay của ông ta trải qua mới được gọi là đau khổ.
Sự đau đớn về mặt tinh thần còn gấp trăm nghìn lần sự đau đớn về mặt thể xác.
Nói xong, Trần Thuận giơ tay ra vẫy một cái.
Đột nhiên, giống như có một bàn tay vô hình nhấc Vương Thiên Phong từ mặt đất lên.
Vương Thiên Phong đột nhiên cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm chí mạng.
“Trần Thuận…tôi đồng ý nhận cậu làm chủ nhân, cậu đừng…..”
Lúc thực sự đối mặt với cái chết không ai có thể thật sự kiên cường được.
Lão tổ Vương Vân Du thoi thóp ở bên cạnh, lúc này cũng lên tiếng nói: “Hai người chúng tôi thật lòng muốn nhận cậu làm chủ nhân, từ nay về sau sẽ nghe theo sự sai bảo của cậu, nghe lời cậu, từ….”
Một thần cảnh hậu kỳ như ông ta, dốc toàn lực để chạy trốn, lại không chạy thoát được.
Còn bị Trần Thuận đánh trọng thương.
Quả thật là nghe mà cảm thấy khiếp sợ.
Trần Thuận để lại cho ông ta quá nhiều ấn tượng đáng sợ.
Trần Thuận liếc nhìn ông ta: “Ông sao? Không phải là không thể!”
Sau đó, lại quay đầu lại nhìn Vương Thiên Phong: “Nhưng, Vương Thiên Phong ông không có cái cơ hội này, tôi đã từng nói, dám động vào người của tôi, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Nói xong, trong mắt của Trần Thuận đột nhiên hiện lên hai đường tinh mang.
Sau đó, ngón tay không ngừng vẩy ra.
Một đường lại một đường dấu điểm chỉ đánh lên người Vương Thiên Phong.
“A….”
Lúc này, Vương Thiên Phong cũng phát ra những tiếng kêu vô cùng bi thảm
Ông ta chỉ cảm thấy, máu trên người mình giống như đã bị tách khỏi cơ thể.
Ông ta cảm nhận được, huyết mạch trong người mình đang bị Trần Thuận tách ra.
Cái này sao có thể chứ?
Sao Trần Thuận có thể làm được chứ?
Nhưng, những thứ này, lúc này Vương Thiên Phong đều không thể có được đáp án.
Vương Thiên Phong cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, lại nghĩ đến nếu như sau khi huyết mạch bị tách ra, ông ta sẽ lập tức trở thành một tên phế vật, Vương Thiên Phong có một sự sợ hãi chưa từng có.
“Trần Thuận, chủ nhân….chủ nhân….tôi thật sự muốn nhận người làm chủ nhân, từ nay về sau người sẽ có thêm một tên đầy tớ của thần cảnh, trên cả thế giới này không có được mấy người có tư cách có đầy tớ của thần cảnh, từ nay về sau, tôi và lão tổ sẽ là đầy tớ trung thành nhất của người….”
Vương Thiên Phong đột nhiên kêu thảm thiết.
Sau đó, rất nhanh, hi vọng của ông ta đã bị dập tắt.
“Tôi đã từng nói, dám ra tay với người của tôi, hôm nay, ông nhất định phải chết.”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Vương Vân Du hắn có thể giữ lại.
Nhưng Vương Thiên Phong nhất định phải chết.
Động tác trên tay Trần Thuận không hề dừng lại.
Tiếng hét thảm thiết của Vương Thiên Phong càng trở nên thê thảm.
Khiến Vương Vân Du và những cao thủ nửa bước thần cảnh, nghe thấy cũng cảm thấy da đầu tê cứng.
Đặc biệt là Vương Vân Du, ở ngay trước mắt, muốn ngăn cản nhưng lại không làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đời sau, người mà mình xem trọng nhất bị Trần Thuận từng bước từng bước rút hết huyết mạch.
Quá trình này kéo dài đến tận 3 phút
Lúc tiến hành đến bước cuối cùng.
Trần Thuận nhìn Vương Cảnh Huy ở bên cạnh Vương Minh Vy nói: “Chuẩn bị xong chưa?” Vương Cảnh Huy bước ra.
Đôi mắt tràn đầy sự kích động, nhưng lại vô cùng chắc chắn: “Anh Trần, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được!” Trần Thuận trả lời.
Sau đó, lập tức rút tất cả huyết mạch trên người Vương Thiên Phong ra, trực tiếp truyền vào người của Vương Cảnh Huy.
Sau khi cảm nhận được huyết mạch đang xâm nhập vào cơ thể.
Vương Thiên Phong chỉ cảm thấy dường như mỗi tấc máu thịt trên cơ thể đều bị xé ra, sau đó giống như đang nướng trên đống lửa, cơn đau kịch liệt khiến sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên tái nhợt.
Nhưng, Vương Cảnh Huy vẫn luôn cắn chặt răng không phát ra một tiếng nào.
Mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng Vương Cảnh Huy lại cảm nhận được cảm giác quen thuộc mà trước đây chưa từng có.
Cảm giác quen thuộc của huyết mạch này, 23 năm trước ông ta vẫn chưa có nhiều cảm nhận.
23 năm sau, huyết mạch mất đi đã quay trở lại.
Vương Cảnh Huy quả thật cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ vậy.
Quá trình này kéo dài đến tận 5 phút.
Sự hợp nhất của huyết mạch mới được hoàn thành.
Trong quá trình này, cho dù đau khổ thế nào đều bị Vương Cảnh Huy cưỡng ép nhịn xuống.
Đến tận khi sự hợp nhất của huyết mạch đã hoàn thành, Vương Cảnh Huy mới gầm lên một tiếng dài.
Lúc này, cả người ông ta sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Vương Cảnh Duy vẫn không giải quyết, lập tức đi đến trước mặt Trần Thuận, muốn quỳ xuống trước mặt Trần Thuận.
Cho dù Trần Thuận và Vương Minh Vy là quan hệ gì đi chăng nữa, Trần Thuận vẫn nên được coi trọng, hắn lễ độ như vậy.
Điều này đối với Vương Cảnh Huy cũng đồng nghĩ với việc có ơn tái tạo lại ông ta.
Lúc Vương Cảnh Huy quỳ xuống, Trần Thuận vẫy vẫy tay, lập tức Vương Cảnh Huy giống như bị cái gì đó giữ lại, không thể quỳ xuống được.
“Không cần phải làm như vậy!”
“Nếu như muốn báo thù thì tự mình ra tay đi!”
Trần Thuận lại một cước đá Vương Thiên Phong đến trước mặt Vương Cảnh Huy.
Vương Thiên Phong lúc này đã trở nên giống một huyết nhân.
Huyết mạch đã bị rút đi.
Ông ta cũng trực tiếp từ một thần cảnh cường giả biến thành một người còn không bằng cả tông sư.
Bây giờ giống như một con chó vậy.
Vương Vân Du thấy vậy, trên khuôn mặt già nua, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, nhưng lại không dám có một chút phản ứng bất mãn nào.
Vương Cảnh Huy nhìn thấy Vương Thiên Phong nằm dưới chân mình.
Nghĩ đến sự nhục nhã 23 năm qua.
Sát khí trong mắt phóng ra.
Đối mặt với cái chết, ngay cả Vương Thiên