Trần Thuận và Vương Minh Vy, trên đường đến Thanh Sơn.
Vương Minh Vy lần đầu tiên đến tham gia hội giao lưu võ đạo, còn là hội giao lưu của gia tộc ẩn danh, mặc dù chỉ là giữa hậu bối với nhau, Vương Minh Vy vẫn có hơi kích động.
Mà Trần Thuận, vẻ ngoài mặc dù vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng kích động không thôi.
Lúc này hội giao lưu của gia tốc ẩn thế được tổ chức ở Dung Thành, còn chưa có bắt đầu, hắn liền nhận được một luyện đan lô thần phẩm, thu hoạch thật sự vượt sức tưởng tượng của hắn.
Vì thế, Trần Thuận đối với hội giao lưu giữa hậu bối của các gia tộc ẩn danh lần này, cũng bắt đầu mong chờ.
Đương nhiên, Trần Thuận không phải mong chờ đồ vật mà những hậu bối này có thể lấy sẽ gây hứng thú với hắn.
Trần Thuận có dự định khác.
Anh đã đánh chủ ý đến đầu của mấy gia tộc ẩn danh này.
Hội giao lưu lần này, chính là cơ hội tuyệt vời.
Trên người, Trần Thuận đã liên lạc với Đỗ Thiên Hựu, Đỗ Thiên Hựu lúc này đã đến nơi tổ chức hội giao lưu Thanh Sơn rồi.
Sau khi Trần Thuận đến nơi, quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Đỗ Thiên Hựu.
Sau khi Đỗ Thiên Hựu nhìn thấy Trần Thuận, lập tức mỉm cười đi tới: “Anh Trần, tôi còn tưởng anh không đến nữa chứ.”
Trần Thuận cười nói: “Nhận được lời mới của anh Đỗ, còn cầm lệnh bài của anh Đỗ, sao có thể không đến chứ.”
“Ha ha, tôi nghe nói, hội giao lưu lần này sẽ xuất hiện vài thứ tốt, anh Trần có lẽ sẽ có hứng thú.” Đỗ Thiên Hựu nói. Sau đó, lúc này mới chú ý Vương Minh Vy ở đằng sau có tu vi nửa bước Thần Cảnh, mắt liền sáng lên: “Vị này, là chị dâu?”
Đỗ Thiên Huệ hỏi, đồng thời cũng bị dung mạo cùng khí chất của Vương Minh Vy làm cho hơi kinh ngạc.
Kết thúc chuyện đi ở khu Tam Giác, khi kết bạn đồng hành với Trần Thuận trên đường đi, Đỗ Thiên Hựu mới biết, Trần Thuận đã có vợ rồi.
Nghe vậy, sắc mặt của Vương Minh Vy đỏ ửng, mặc dù cô ta rất muốn mặc nhận, nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Tôi là Vương Minh Vy của nhà họ Vương.”
Trên mặt của Đỗ Thiên Hựu xuất hiện tia ngại ngùng, anh ta biết, vợ của Trần Thuận, tên là Tống Thiên Hy.
Trên mặt của Trần Thuận cũng xuất hiện nụ cười, nói: “Vương Minh Vy, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Vương, gia tộc ẩn danh!”
“Cái gì?” Nghe thấy lời này, trên mặt Đỗ Thiên Hựu tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Gia chủ của nhà họ Vương, không phải là Lôi Long – Vương Thiên Phong sao?
Lần này người đến tham gia hội giao lưu nên là con trai của Vương Thiên Phong, Vương Lập Hiên chứ.
Có điều, đến bây giờ, Vương Lập Hiên cũng chưa có xuất hiện.
Nghĩ lại, Trần Thuận không phải loại người thích nói đùa, Đỗ Thiên Hựu nhéo mạnh mình một cái, nói chuyện cũng có hơi không lưu loát: “Thật… thật sao?”
“Bao hàng giả!” Trần Thuận nói, Vương Minh Vy cũng mặc nhận, hơn nữa lấy ra lệnh bài đến tham gia hội giao lưu lần này của nhà họ Vương.
Đỗ Thiên Hựu lúc này mới chắc chắn, xem ra, là thật.
Gia tộc ẩn danh, gia chủ nhà họ Vương, vậy mà là cô gái có cảnh giới Tông Sư.
Gia chủ của gia tộc ẩn danh có tu vi Tông Sư Cảnh, thật sự nghe còn chưa nghe thấy chứ đừng nói là gặp được.
Trong lòng Đỗ Thiên Hựu mặc dù có ngàn vạn vấn đề và nghi hoặc, nhưng lúc này đều bị hắn ta đè vào trong bụng, loại bí mật này, rõ ràng không phải hắn ta nên nghe ngóng.
Có điều, nếu như Vương Minh Vy thật sự là gia chủ của nhà họ Vương, vậy nhà họ Vương nhất định đã xảy ra biến cố gì rồi.
Mà loại biến cố này, tuyệt đối không thoát được khỏi liên quan tới Trần Thuận.
Trong lòng Đỗ Thiên Hựu nghĩ thế.
“Anh Đỗ, đây là những linh đan diệu được lần trước đã mượn của anh, anh xem thử đi.”
Nói rồi, Trần Thuận bèn lấy ra, đan được sớm đã chuẩn bị muốn trả lại cho Đỗ Thiên Hựu, và một số dược liệu.
Số lượng gấp hai lần lúc đó Đỗ Thiên Hựu cho Trần Thuận.
Chủ Ma Giới, lời đã nói ra, nói được làm được.
Đỗ Thiên Hựu cũng không có khách khí, lập tức thu lại.
“Đi, chúng ta vào trong trước, đã đến không ít người rồi.”
Sau khi thu đồ vật lại, Đỗ Thiên Hựu bèn nói.
Trần Thuận gật đầu, cùng Vương Minh Vy ba người đi vào trong hội giao lưu Thanh Sơn.
Lần này hội giao lưu Thanh Sơn của các gia tộc ẩn danh là do nhà họ Tư tổ chức.
Chọn đỉnh núi hậu sơn của Thanh Sơn.
Chính là một nơi ngăn cạnh với bên ngoài.
Đỉnh núi, có một các lâu hai tầng tọa lạc mang phong vị cổ xưa.
Trên các lâu, chạm rồng vẽ phượng.
Không biết xây dựng từ niên đại nào.
Sau khi Trần Thuận đến nơi, bên ngoài các lâu có hai cô gái mặc sườn xám đại diện đón tiếp khách.
Cho dù là hai cô gái đón khách cũng có thực lực chuẩn Tông Sư.
Thực lực như thế này, để ở xã hội bên ngoài, tùy tiện có thể xưng bá một phương.
“Thưa anh, xin chào, làm phiền đưa ra lệnh bài tham dự!”
Một cô gái cao ráo đầy đặn, có tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào trong đó, sau khi nhìn thấy bọn Trần Thuận thì cung kính nói.
Trần Thuận từ trên người lấy ra một tấm lạnh bài, giao cho cô ta.
Có điều, lệnh bài mà Trần Thuận lấy ra, không phải lệnh bài có khắc chữ Đỗ mà Đỗ Thiên Hựu trước đó cho hắn.
Mà là lệnh bài của nhà họ Vương.
Mỹ nữ đón khách, nhìn thấy Trần Thuận và Vương Minh Vy đều lấy ra lệnh bài của nhà họ Vương, trong mắt vụt qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che đậy lại, sau đó, bày ra tư thế mời với bọn họ.
Sau đó, Trần Thuận bèn cùng Vương Minh Vy đi vào trong các lâu.
Đỗ Thiên Hựu cũng đi theo.
Đi theo bọn Trần Thuận, giới thiệu một chút tình hình bên trong các lâu.
Bởi vì là hội giao lưu giữa các gia tộc ẩn danh, vì thế, chỗ ngồi trong các lâu dựa vào phân loại phân loại gia tộc mà sắp xếp.
Vừa hay, nhà họ Đỗ và nhà họ Vương lại là hàng xóm.
Trần Thuận và Vương Minh Vy, cùng Đỗ Thiên Hựu, sau khi ngồi xuống chỗ đã được sắp theo gia tộc của mình, Trần Thuận bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc đó, lục đục đến không ít người.
Có người ôn chuyện, có người trầm mặc.
Nhưng trong đó, từ đầu đến cuối bảo trì hoàn cảnh tương đối yên tĩnh.
Tuy nhiên, mãi đến khi một nhóm người đến mới thay đổi loại tình huống này.
Đột nhiên, khiến cả các lâu trở nên náo nhiệt hơn.
Gần như tất cả mọi người đều đồng loạt di chuyển ánh mắt, nhìn sang người vừa đến.
“Ba người này, chính là người của Thiên Cơ Các.”
“Thiên Cơ Các, rất thần bí, mệnh danh không gì không biết, lưu truyền bảng Tông Sư ở ngoài kia, chính là của Thiên Cơ Các, trước đây cho Trần huynh xếp thứ 3, nhưng Trần huynh, huynh bây giờ đã đứng thứ nhất rồi.”
Đỗ Thiên Hựu