Nghe vậy, Trần Thuận hừ lạnh một tiếng: “Ông đưa vị trí Các chủ cho tôi, tôi cũng không lọt mắt.”
Dược Các chó má gì đó ở trong mắt Trần Thuận chẳng qua cũng chỉ là một con tôm nhỏ.
Đổi thành tháp chủ Đan Tháp truyền thừa mấy chục vạn năm trong vũ trụ thì còn tạm được.
“Kẻ dám động đến tôi, dám có ý đồ với tôi thì ngày hôm nay các người đều phải chết!”
“Nghịch thiên thất ma kiếm, đệ nhị kiếm, thi sơn huyết hải!”
Trần Thuận lần nữa chém ra một kiếm.
Lập tức, một luồng kiếm khí vạch phá bầu trời.
Đối mặt với một kiếm này của Trần Thuận, Tam trưởng lão lại biến sắc, ông ta cảm giác như mình đang ở trong một chiến trường thượng cổ.
Trong đó ngoại trừ giết chóc vẫn chỉ là giết chóc.
Thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.
Mỗi một kiếm ý quanh người đều giống như một binh sĩ tu vi cao thâm nhìn chằm chằm như hổ đói, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ông ta.
“Rốt cuộc cậu ta dùng loại kiếm pháp gì?”
Trong lòng Tam trưởng lão kinh hãi không thôi.
Uy thế của loại kiếm pháp này ông ta hiếm khi thấy trong đời.
Hoàn toàn là siêu việt trên địa cầu so với bất kì một kĩ năng kiếm thuật nào.
Loại uy thế này hoàn toàn chính là như trong truyền thuyết thần thoại vậy.
“Phá cho tôi!”
Tam trưởng lão lần nữa rống lên.
Ông ta múa “Vô Cấu”, tơ mềm trên cây phất trần Vô Cấu lập tức đều tách ra, biến thành ba trăm sáu mươi lăm sợi tơ bạc, lơ lửng quấn quanh thân Tam trưởng lão.
Không ngừng xảy ra va chạm với vô số kiếm ý trong một chiêu kiếm của Trần Thuận vừa chém ra.
Cuối cùng Tam trưởng lão chắp tay trước ngực, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng phun trào, hội tụ trên bàn tay, sau đó như một con rồng giận dữ từ trên bàn tay ông ta bắn ra mãnh liệt, đón lấy tia kiếm khí của Trần Thuận.
Đùng đoàng!
Trong không trung trực tiếp phát ra một tiếng vang động trời.
Một luồng lực phản kích ngược lại khiến Tam trưởng lão lùi lại phía sau một bước.
Sư phụ cũng phải lùi một bước?
Cảnh tượng này khiến cho Lâm Bính Sơn khiếp sợ.
Tam trưởng lão chính là sư phụ của Lâm Bính Sơn, trong lòng anh ta thì ngoại trừ Các chủ và Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão thì ông ta gần như là không có đối thủ.
Cho dù Trần Thuận là Thần cảnh thì chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, sao có thể làm cho ngay cả sư phụ mình cũng phải lùi một bước?
Đừng nói là Lâm Bính Sơn.
Tất cả mọi người đều không thể ngờ sau khi Trần Thuận chém kiếm thứ hai ra thì lại có kết quả như vậy. Ngay cả Tứ trưởng lão cũng không ngờ tới.
Từ Yên cắn bờ môi hồng, ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận đã tràn đầy khiếp sợ, vừa mang theo chút tò mò và kiên định.
Sự hùng mạnh của Trần Thuận vượt quá sức tưởng tượng của cô ta.
Lại còn trẻ tuổi như vậy, hiện tại xem ra không phải là dựa vào cắn thuốc cưỡng ép đẩy lên tới Thần cảnh. Khả năng thiên phú như vậy nếu như không thể kéo vào trong Dược Các thì Trần Thuận chỉ có một con đường chết mới được.
Nếu không thì cho dù là Dược Các, cũng sẽ đau đầu khi có một kẻ địch như vậy.
Mà người có tài năng ngút trời như vậy thì hiển nhiên là Từ Yên hi vọng Trần Thuận có thể gia nhập Dược Các.
Là một đệ tử của Các chủ Dược Các, có thiên phú luyện đan, thậm chí so với Các chủ Dược Các còn cao hơn. Về tài năng võ đạo cũng thiên phú vượt trội. Mới khoảng hai mươi tuổi cũng đã là nửa bước Thần cảnh, mặc dù chỉ mới vào nửa bước Thần cảnh, nhưng cũng có thể nói là kinh khủng.
Từ lâu Từ Yên đã được mọi người bồi dưỡng thành người kế thừa Dược Các.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai tất nhiên cô ta sẽ là Các chủ đời tiếp theo của Dược Các.
Dĩ nhiên là cô ta hi vọng có thể có được phụ tá đắc lực như Trần Thuận.
Bởi vậy lúc này Từ Yên nói: “Trần Thuận, trước đây chúng tôi có nhiều điều đắc tội với anh, hôm nay tôi chân thành mời anh gia nhập Dược Các, Dược Các được lưu truyền và kế thừa hơn ngàn năm, tài nguyên mà trưởng lão thực quyền được nắm giữ vượt quá sức tưởng tượng của anh. Chỉ cần anh gật đầu thì hiện tại anh lập tức có thể trở thành Ngũ trưởng lão thực quyền của Dược Các. Chỉ cần anh có thể đồng tâm hiệp lực với Dược Các, cống hiến vì Dược Các thì tương lai chức Đại trưởng lão cũng chưa chắc là không có khả năng.”
Những lời này của Từ Yên không có chút nào trốn tránh Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão nghe xong cũng không tức giận.
Chính xác mà nói thì những nhân vật thực quyền hiện tại của Dược Các không cấm Từ Yên lôi kéo thế lực thuộc về mình.
Dù sao trong tương lai Dược Các cũng sẽ giao lại cho Từ Yên.
Mấy chục năm sau, những kẻ già cả như họ sau khi kết thúc sinh mệnh thì cuối cùng rồi cũng sẽ phải có người tiếp quản.
Giống như Lâm Bính Sơn, cũng là người của Dược Các, chủ động sắp xếp đến bên cạnh Từ Yên, được lựa chọn để bồi dưỡng thành mấy đại trưởng lão trong tương lai.
“Hơn nữa lúc trước anh đã cưỡng ép rất nhiều hậu bối thiên tài của gia tộc ẩn danh ký phiếu nợ thần hồn, gần như là làm mất lòng những gia tộc ẩn danh này. Đừng nói là anh tới cửa thu nợ, tiếp theo tất nhiên anh sẽ đứng trước việc bị những gia tộc ẩn danh này, gia đình của Thần cảnh cường giả liên hợp truy sát, thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho anh dung thân. Nếu anh đồng ý gia nhập Dược Các, Dược Các sẽ tự ra mặt, thay anh giải quyết những vấn đề này, thậm chí cam đoan, những gia tộc ẩn danh này nhất định sẽ bồi thường đối với anh, thế nào?”
Từ Yên tự nhận là những điều