Thiên la địa võng là pháp khí cao cấp như thế, là trấn các chi bảo.
Vốn dĩ đối phó với Trần Thuận nhất định là dễ như trở bàn tay.
Kết quả họ tuyệt đối không ngờ được rằng Thiên la địa võng lại mất hiệu lực đối Trần Thuận.
Không chỉ thế mà còn bị Trần Thuận bắt đi.
Mặc dù họ không biết Trần Thuận đã sử dụng phương pháp gì, nhưng Thiên la địa võng rơi xuống trong tay Trần Thuận là sự thật như sắt thép.
Mà Trần Thuận nắm lấy thiên la địa võng, tiện tay vung lên, Thiên la địa võng liền biến mất không còn tăm hơi.
Sau đó Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão mất cảm ứng với Thiên la địa võng.
Bất kể mắt xích nào cũng đều khiến hai vị trưởng lão kinh hãi không thôi.
Sau khi nghe Tam trưởng lão nói, sắc mặt Trần Thuận lại lần nữa lạnh xuống.
Chủ ma giới không thể nhục!
“Ông đúng là muốn chết!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Sau đó, Luyện Ngục chi kiếm trong tay đột nhiên vung ra.
“Nghịch thiên thất ma kiếm, đệ tứ kiếm, tử vong chi hoa!”
Theo kiếm của Trần Thuận chém ra.
Lập tức, từng đóa hoa màu đen đột nhiên xuất hiện lần lượt quanh người Tam trưởng lão.
Sau khi mỗi một nụ hoa xuất hiện chính là hấp thu một phần tinh khí trên người Tam trưởng lão, sau đó nhanh chóng nở rộ.
Mà cứ một đóa tử vong chi hoa nở rộ thì tinh khí trên người Tam trưởng lão lại thiếu đi một phần, khí thế cũng càng ngày càng uể oải hơn một chút.
“Đây rốt cuộc là kiếm pháp gì?”
Tam trưởng lão lần nữa kinh hãi.
Một luồng hơi thở chết chóc nồng đậm trực tiếp bao phủ toàn thân ông ta.
Tam trưởng lão dùng hết toàn lực, điên cuồng múa phất trần trong tay, hướng về phía những đóa tử vong chi hoa.
Không chỉ có Tam trưởng lão, mà ngay cả Tứ trưởng lão thấy tình huống như vậy cũng tê cả da đầu, liên tục đánh ra từng chưởng một, chân nguyên mạnh mẽ liên tục khuấy động trào ra.
Đều dũng mãnh vọt về phía tử vong chi hoa, muốn tiêu diệt những nụ hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ.
Thế mà sức mạnh của họ là Thần cảnh trung kỳ.
Chân nguyên mạnh mẽ gặp tử vong chi hoa lại vẻn vẹn chỉ có thể gây ra ảnh hưởng nhưng hoàn toàn không thể làm tổn hại bọn chúng.
Huống chi một đóa hoa tàn lụi thì một đóa hoa lại nở.
Cho dù là hai người họ dùng hết sức mình tiêu diệt một đóa tử vong chi hoa.
Nhưng vẫn lại có thêm nhiều đóa tử vong chi hoa mới không ngừng xuất hiện, không ngừng nở rộ.
“A!”
Tam trưởng lão hét lên một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng.
Bởi vì một kiếm này Trần Thuận hướng về phía ông ta.
Mỗi khi một đóa tử vong chi hoa nở rộ và tàn lụi thì tinh khí trên người ông ta lại ít đi một phần.
Bởi vì giao long thiên phú thần thông bị Trần Thuận đánh tan, ông ta vốn bị lực tác động ngược trở lại trở nên bị thương nặng, bây giờ tinh khí không ngừng bị hấp thu.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khí thế uể oải xuống.
Khắp cả người đều toát lên sự đau đớn dữ dội.
Cho đến cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết của Tam trưởng lão im bặt đi.
Những đóa tử vong chi hoa không ngừng xuất hiện, không ngừng nở rộ, lúc này mới hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này đôi mắt Tam trưởng lão đã mất đi màu sắc.
Tinh khí toàn thân mất hết.
Biến thành một cái thi thể khô quắt ngã xuống.
Giờ phút này.
Tam trưởng lão Dược Các tung hoành Viêm Hạ gần trăm năm, uy danh hiển hách đã mất mạng!
“Sư phụ!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Bính Sơn trợn tròn mắt, khó có thể tin.
Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận tràn đầy sợ hãi.
“Lão tam!”
Tứ trưởng lão thương tâm đồng thời da đầu cũng tê dại một hồi.
Trần Thuận rất quái lạ.
Ngay cả Thiên la địa võng cũng không có bất kỳ uy hiếp gì đối với hắn, ngược lại còn bị hắn dùng thủ đoạn kì dị lấy đi.
Lại thêm Tam trưởng lão chết dưới kiếm pháp đã kinh khủng mà lại còn kì dị thần bí.
Hiện tại, chỉ còn một mình ông ta, ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Thuận.
Chỉ sợ toàn bộ Dược Các, trong tất cả các trưởng lão thì chỉ có Đại trưởng lão mới có thể bắt giữ được Trần Thuận.
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Vừa nghĩ đến đây, lúc này thân hình Tứ trưởng lão khẽ nhúc nhích.
Muốn đưa Từ Yên trốn về Dược Các.
Có thể vứt bỏ Lâm Bính Sơn, nhưng cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ Từ Yên, thiên phú luyện đan của Từ Yên hiếm thấy trên đời, chính là thiên tài đan đạo, người nối nghiệp của Dược Các, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà trong nháy mắt khi ông ta muốn chạy trốn thì một luồng kiếm khí trực tiếp lướt qua trước người ông ta.
Ngăn chặn cơ thể Tứ trưởng lão xông tới phía Từ Yên.
Hơn nữa nếu như ông ta không phải là Thần cảnh trung kỳ, phản ứng rất nhanh thì tất nhiên luồng kiếm khí vừa rồi kia sẽ đánh trúng ông ta.
Tứ trưởng lão lần nữa nhìn về phía Trần Thuận.
Trong lòng đã có ý sợ hãi.
“Nói, các người đã làm gì Viên Hạo?”
Lúc này Trần Thuận mới lạnh giọng hỏi.
Từ Yên ở bên cạnh đã cắn chặt môi từ lâu.
Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, Tam trưởng lão vậy mà lại bị Trần Thuận giết.
Sự hùng mạnh của Trần Thuận vượt ngoài dự đoán của cô ta.
Hôm nay đừng nói là cướp đoạt lò luyện đan từ tay Trần Thuận khiến Trần Thuận giao phương thức luyện đan ra.
Ngay cả tính mạng của họ chỉ sợ là đều bị khống chế trong tay Trần Thuận.
Nhưng mà sau khi nghe thấy câu nói này của Trần Thuận thì Từ Yên lập tức sững sờ.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ mà cô ta vẫn luôn bỏ qua.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối Trần Thuận có thái độ thù địch với Dược Các là vì Viên Hạo?
Dù sao thì Tiểu Hoàn Dương Đan chính là giành được từ Viên Hạo.
“Viên Hạo còn sống!”
Từ Yên lập tức vội vàng nói.
Lo lắng Trần Thuận lần nữa ra tay giết Tứ trưởng lão.
“Còn sống?”
Trần Thuận nhìn về phía Từ Yên, lạnh giọng hỏi.
Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Viên Hạo còn sống là tốt rồi.
Miễn là còn sống, cho dù