Nhưng Dung Thanh Từ vừa nói ra câu này, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn bà ta với ánh mắt khó tin.
Đặc biệt là người của phe Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, ai cũng thấy khó hiểu.
Nếu Đại trưởng lão đã xuất quan, có Đại trưởng lão và Các chủ, hai Thần cảnh đỉnh phong ở đây.
Hai Thần cảnh đỉnh phong là khái niệm gì, hợp tác với nhau đã đủ để càn quét Viêm Hạ rồi.
Nhưng bây giờ Đại trưởng lão lại nói muốn bỏ qua chuyện này với Trần Thuận?
“Muốn bỏ qua cũng được, lấy giấy nợ thần hồn của Từ Yên ra, đưa mấy cái cái thiếu trên đó ra đây là được!”
Trần Thuận cười lạnh nói.
Anh đến Dược Các cũng không phải để giết người, chủ yếu là vì ép Dược Các đưa một vài báu vật mà mình cần.
Nếu đối phương muốn dừng tay thì cũng được thôi.
Trần Thuận nói ra lời này, Dung Thanh Dừ cũng im lặng.
Bà ta lại nhìn về phía Hạ Hầu Vân, lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ u ám.
Nhưng Hạ Hầu Vân cũng biết Lâm Ẩn là cao thủ có thể chống lại Cửu Nhai trận, thậm chí còn suýt chút đánh nát Cửu Nhai trận chỉ với một quyền.
Trận đấu trước đó đã chứng mình dù ông ta sử dụng hết tất cả thủ đoạn, cũng không phải đối thủ của Trần Thuận.
Mà sư muội Dung Thanh Từ tuy là Thần cảnh đỉnh phong, nhưng tu vi không chỉ kém hơn ông ta một chút.
Dù hai người hợp tác có lẽ sẽ thắng được Trần Thuận, nhưng chưa chắc bắt được hắn.
Còn Trần Thuận nếu không đánh lại hoàn toàn có thể bỏ chạy, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Nếu sau đó tạo thành ân oán không chết không thôi, có một kẻ thù Thần cảnh đỉnh phong còn lợi hại hơn ông ta, hơn nữa Trần Thuận còn trẻ đã có thiên phú kinh khủng như thế, có thể xem như một tai hoạ với Dược Các.
Sắc mặt Hạ Hầu Vân vô cùng khó coi.
Nhưng ông ta vẫn ra hiệu cho Dung Thanh Từ.
Dung Thanh Từ gật đầu, hai người đã thống nhất điều kiện.
Sau đó, Dung Thanh Từ mới nói với Trần Thuận: “Anh bạn nhỏ, Dược Các của tôi sẵn lòng kết bạn với cậu, cho nên tôi sẵn lòng lấy ra thứ trên giấy nợ thần hồn của Từ Yên, nhưng báu vật cậu muốn có mấy thứ là báu vật trấn các của chúng tôi, những thứ còn lại thì đều là dược liệu cực kỳ quý hiếm, cậu mà lấy đi sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Dược Các chúng tôi.
Nhưng Dược Các chúng tôi sẵn lòng đưa ra, hy vọng cậu có thể chia sẻ cách luyện Hoàn Dương Đan, Ích Cốc Đan cho Dược Các chúng tôi.”
Dung Thanh Từ không nhắc đến công pháp tu luyện, bà ta biết chuyện này rất không thực tế, trừ khi bắt được Trần Thuận, soát hồn hắn, nếu không, không ai có thể đưa công pháp tu luyện của mình ra cả.
Tuy lò luyện đan Từ Yên rời núi đến thành phố Dung tìm cũng rất quý giá, nhưng theo Dung Thanh Từ thấy nó vẫn không có giá trị bằng những công thức này, dù sao cái Dược Các không thiếu nhất chính là lò luyện đan tốt nhất, vì thế, thậm chí bà ta còn không nhắc đến chuyện này.
Trần Thuận nghe vậy, trong mắt có ánh sáng loé lên.
Cười lạnh nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, bà, không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Nếu Dược Các ngoan ngoãn lấy đồ ra.
Trần Thuận vui vẻ đưa mấy công thức luyện đan cho bọn họ cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Nhưng nếu Dược Các muốn coi đây là điều kiện thì bọn họ tính sai rồi.
“Cậu…” Nghe thấy câu này, Dung Thanh Từ biến sắc.
Dược Các nhường nhịn đến thế đã là phá lệ lắm rồi.
Trần Thuận vẫn cứ gây chuyện, khiến sắc mặt Dung Thanh Từ cũng trở nên lạnh lẽo.
“Cậu thật sự muốn kết mối thù không chết không thôi với Dược Các đúng không?”, Dung Thanh Từ lạnh lùng bước xuống.
Đứng bên cạnh Hạ Hầu Vân.
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Thuận nghe xong thì cười lạnh: “Buồn cười, đệ tử của Dược Các các người ký giấy nợ thần hồn trước, tôi chỉ đến đòi nợ đúng hẹn thôi, đó là chuyện hiển nhiên. Còn về chuyện thù hận, nếu tôi không vui, san bằng nơi này, tiêu diệt Dược Các của các người không để lại một ai, lấy đâu ra mối thù không chết không thôi chứ.”
Lời này của Trần Thuận cũng không phải vô căn cứ.
Nếu anh muốn, không ai trong Dược Các có thể chạy được cả.
“Ngông cuồng!”
Dung Thanh Từ nói nhỏ một tiếng.
Bà ta đã hạ mình nhượng bộ rồi, nhưng Trần Thuận vẫn gây sự như cũ.
Lúc này, khí thế khủng bố trên người bà ta đột nhiên bùng nổ.
Hơi thở Thần cảnh đỉnh phong trên người Hạ Hầu Vân cũng lập tức xuất hiện.
Áp lực Thần cảnh đỉnh phong của hai người trực tiếp bao phủ lấy Trần Thuận.
“Hừ!”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người cũng đánh về phía hai người.
Trong hư không lập tức vang lên tiếng nổ mạnh.
So khí thế, Trần Thuận lấy một địch hai vẫn không hề rơi vào thế yếu.
Thậm chí còn rất thành thạo nữa.
Chân nguyên