Trần Thuận đảo thần niệm một cái, khóe miệng lộ ra một kia cười lạnh.
Bảy người.
Có hơi thở của bảy vị thần cảnh, đang đến chỗ của hắn.
Sau khi cảm nhận được những hơi thở này, lúc này Trần Thuận mới ngừng lại.
Mang theo Thiên Tuyết đứng ở trong hư không.
Thấy Trần Thuận ngừng lại, Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Trần Thuận, trong con mắt xinh đẹp, thoáng xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Nhưng mà, cô ta không mở miệng.
“Cô chờ ở đây trước đã, đợi tôi đi giết vài người!”
Trần Thuận nhẹ giọng nói.
Nói đến giết người, giống như là đang nói về chuyện ăn cơm uống nước vậy.
Mặc dù Thiên Tuyết suy nghĩ khá đơn thuần, nhưng mà lớn lên ở khu Tam Giác, dưới sự bảo vệ của ông nội, đối với chuyện giết người, mặc dù Thiên Tuyết gần như không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hai chữ này, đôi với Thiên Tuyết mà nói, cũng không có xa lạ.
“Cẩn thận.”
Lúc này Thiên Tuyết mới mở miệng nói.
Trong lúc nói, gương mặt của cô ta cũng hơi đỏ lên.
Trần Thuận gật đầu, sau đó đưa Thiên Tuyết hạ xuống mặt đất.
Sau khi sắp xếp Thiên Tuyết ổn thỏa, chân Trần Thuận đạp một cái, thân thể lại bay lên không trung.
Bay thẳng lên trời.
Thiên Tuyết thấy một màn này, trong mắt xuất hiện vẻ sùng bái.
Đồng thời, cũng thoáng xuất hiện một tia tiếc nuối và hâm mộ.
Cô ta cũng rất muốn được giống như ông nội, giống như Trần Thuận, nhưng mà, trời sinh cô ta không thể nào tập võ..
Cũng chính bởi vì như vậy, ông nội mới bảo vệ cô ta rất tốt.
…
…
Sau khi Trần Thuận bay lại lên không trung.
Lúc này, hơi thở của bảy vị thần cảnh, đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần Thuận.
Sáu nam một nữ.
Trần Thuận không cần nghĩ cũng biết, thân phận của bảy vị thần cảnh này.
Tất cả đều đến từ các gia tộc lánh đời.
Ở đỉnh Thanh Sơn, mấy vị con cháu đã ký giấy nợ tinh thần với Trần Thuận, mà sau lưng mấy vị con cháu ấy đều là gia tộc có thần cảnh.
“Trần Thuận, coi như cậu cũng không biết cụ thể chúng ta là ai, nhưng chắc hẳn cậu cũng đoán được thân phận của chúng ta.”
Những người này, thấy Trần Thuận đứng chắp tay, đối mặt với bảy vị thần cảnh cùng nhau đến, cũng không có chạy trốn, cũng không có bất ngờ chút nào.
Trần Thuận rất điên, thực lực cũng rất mạnh.
Theo thông tin mà bọn họ tìm hiểu được, có thể nói Trần Thuận cực kì tự kiêu.
Trần Thuận cười lạnh: “Đơn giản chỉ là mấy con mèo con chó của gia tộc lánh đời thôi!”
Lời này của Trần Thuận vừa nói ra, bảy vị thần cảnh, vẻ mặt khi nhìn về phía hắn, người nào cũng không giống nhau, nhưng trên người mỗi người đều bùng lên sát khí ngút trời.
“Cậu muốn tìm chết sao?”
Lúc này, trong bảy vị thần cảnh, người phụ nữ thần cảnh duy nhất ở trong đó lạnh giọng nói.
Bà ta chính là trưởng bối của Tư Mệnh Không, vị thần cảnh của gia tộc lánh đời Tư gia.
Trần Thuận trực tiếp cười một tiếng: “Người cuối cùng nói với tôi như vậy, là Tam trưởng lão của Dược các, nếu bà muốn theo gót chân của ông ta như vậy, tôi có thể thành toàn cho bà.”
Lời này của Trần Thuận vừa nói ra, bảy vị thần cảnh đều sững sờ.
Trần Thuận, thật sự quá điên cuồng, quá kiêu ngạo.
Tam trưởng lão của Dược các, ở đỉnh Thanh Sơn, bị Trần Thuận chém chết, chuyện này đã truyền ra từ rất sớm.
Ngay trước mặt của bảy vị thần cảnh bọn họ, Trần Thuận lại dám uy hiếp, lại có thể ngạo mạn đến mức như vậy.
“Trần Thuận, ở Viêm Hạ này, cậu chính là tuyệt thế kì tài trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng khó gặp được, trên thế gian có thể xuất hiện người như vậy, một vị khiến cho người khác kinh sợ, đúng thật không dễ, cậu đừng có mà tự cao”
“Trước kia chuyện cậu ép đám con cháu của bọn tôi kí giấy nợ tinh thần, chỉ cần cậu chịu chấp nhận thu hồi giấy nợ tinh thần của bọn họ, chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, thấy thế nào?”
Đám con cháu của gia tộc lánh đởi Tư Mệnh Không, Lục Vân Hải bị Trần Thuận ép kí giấy nợ tinh thần, sau khi về đến gia tộc, trưởng bối ở trong tộc, lúc này rối rít muốn ra tay, muốn giải trừ giấy nợ tinh thần của bọn họ, nhưng mà, cho dù là thần cảnh ở trong gia tộc, thậm chí lão tổ thần cảnh đỉnh phong cũng ra tay, muốn giải quyết giấy nợ tinh thần này, nhưng cũng không có cách nào.
Cuối cùng, những gia tộc lánh đời này, mang theo đám người Tư Mẹnh Không, rối rít đi tìm Cảnh gia chuyên nghiên cứu vu cổ, thần hồn , vật tế, kính nhờ Cảnh gia ra tay, giải quyết chuyện Trần Thuận ép bọn họ ký giấy nợ tinh thần.
Đám người Tư Mệnh Không, cũng không phải là sợ việc Trần Thuận ép bọn họ ký giấy nợ tinh thần.
Việc bọn họ để ý hơn, chính là sỉ nhục.
Bị Trần Thuận đánh bại, buộc phải ký giấy nợ không cân bằng.
Bởi vì, có Cảnh gia ở đây, loại giấy nợ tinh thần này, bọn họ cũng không để trong lòng nhiều.
Nhưng mà, khi trưởng bối thần cảnh ở trong gia tộc nói chuyện này không có chút biện pháp nào, trong lòng những người này, cuối cùng cũng có chút hốt hoảng.
Nhưng cũng không quá lo lắng.
Đối với mấy thứ này, mọi người vô cùng tin tưởng vào Cảnh gia.
Nhưng mà, cho dù Tư Mệnh Không là người trong cuộc ký giấy nợ tinh thần, hay là những trưởng bối thần cảnh ở trong gia tộc, đều tuyệt đối không nghĩ đến.
Sau khi bọn hắn đến Cảnh gia.
Cuối cùng, Cảnh gia lại cho câu trả lời, là không có cách nào để giải quyết được.
Phải biết, Cảnh gia đối với việc nghiên cứu khế ước tinh thần và cúng tế vu cổ, nếu đứng thứ hai, ở Viêm Hạ này tuyệt đối không có ai dám đứng thứ nhất.
Ngoại trừ một ít phù thủy có trình độ tương đối với Cảnh gia ở khu Đông Nam, trên toàn thế giới, không có thế lực nào có thể đạt được thành tựu như này.
Gia tộc lánh đời Cảnh gia, sau khi tỏ ý bất lực, căn bản đại biểu cho việc, chỉ Trần Thuận mới có thể giải trừ.
Ngày đó, ở đỉnh Thanh Sơn, bị Trần Thuận ép ký giấy nợ tinh thần, tất cả đều là con cháu đời sau có thiên phú vô song của mỗi một gia tộc lánh đời, trong gia tộc đều tiêu hao rất nhiều tài nguyên và kinh nghiệm, mới có thể đào tạo được đám con em nòng cốt của dòng chính.
Nếu không, cũng không vì tuổi còn trẻ, chính là sắp đến cảnh giới nửa bước thần cảnh, lại dám ra tay với Trần Thuận.
Nếu chưa giải quyết được giấy nợ tinh thần, đây chẳng phải là nói rằng những thứ này, trên mỗi người thiên tài đời sau của gia tộc, trên linh hồn, bị trói buộc bằng xiềng xích sao, đây gần như là tương đương với, cắt đứt đường đến thần cảnh của bọn họ.
Này sao có thể được.
Nhưng nếu là, muốn để bọn họ ngoan ngoãn nghe theo giấy nợ tinh thần, đem báu vật trả cho Trần Thuận, vậy cũng không thể nào.
Khẩu vị của Trần Thuận thật lớn, thật là nghe rợn cả người.
Gần như mỗi một nhà, ít nhất cũng phải đưa một phần ba đồ quý báu của gia tộc, điều này mới có thể đáp ứng được điều khoản ở trong giấy nợ của Trần Thuận
Nhưng mà, cái này cũng không chỉ là vấn đề về báu vật.
Càng liên quan đến vấn đề mặt mũi của gia tộc lánh đời hơn.
Nhưng mà Trần Thuận rất mạnh, chuyện ở đỉnh Thanh Sơn cũng truyền ra.
Mới chừng hai mươi tuổi, nhưng có thể lấy một chọi hai, đối mặt với hai vị thần cảnh trung kỳ của Dược các, chém chết một người, người còn lại lấy thủ đoạn vô cùng kinh sợ, luyện hóa làm nô lệ.
Thật