Mọi người đang có mặt hầu như đều sẽ không chọn đi đón nhận một dao này, Trần Thuận, vậy mà đã nuốt rồi?
Tận mấy giây sau mọi người mới phản ứng kịp.
Trần Thuận, thật sự đã nuốt xuống.
Lúc này, dù là Tư Thục Nghi cũng không kiềm được muốn chửi thề.
Trong lòng gào thét giận dữ.
Mẹ nó đây có còn là người không?
Một chiêu này của Trần Thuận hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay cả Lục Hàn Dũng, người tự tin rằng một dao này đâm ra sẽ khiến Trần Thuận trọng thương cũng hoàn toàn choáng váng.
Dù gì thì theo bọn họ thấy, Trần Thuận còn trẻ như vậy, năng lực có mạnh tới đâu cũng tuyệt đối không thể bằng năng lực của thần cảnh đỉnh phong.
Khi mọi người còn chưa hoàn hồn.
Trần Thuận lại lần nữa lạnh lùng cười.
“Đã nói rồi, một chiêu phế ngươi!”
Ở ma giới, lời đã nói ra chính là lệnh, nói được làm được.
Trần Thuận nhìn Lục Hàn Dũng, nghiêm giọng thét một tiếng.
Sau khi nói xong, Trần Thuận lại há miệng phun ra.
Đột nhiên, một dòng thác màu huyết phun ra khỏi miệng Trần Thuận.
Dòng thác màu huyết này vừa phun ra, trong chớp mắt xung quanh đã bị bao phủ bởi một luồng khí chết chóc mãnh liệt.
Tất cả mọi người như chìm trong biển máu, sát khí ngợp trời, chỉ là một luồng khí chết chóc thôi mà tựa như sẽ lập tức nuốt chửng một nửa trong số họ.
Thất đại thần cảnh nhất thới chấn động.
Nhìn Trần Thuận, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
Nhất là Lục Hàn Dũng, suýt nữa trừng rớt cả mắt.
“Ôi không.”
Lúc này, Lục Hàn Dũng hoàn toàn không nhịn nổi, lập tức mắng chửi, không hề có tác phong nên có của một cường giả thần cảnh.
Không chỉ thế, lúc này Lục Hàn Dũng thật sự tâm trạng căng thẳng.
Trong chớp mắt ông ta đã cảm nhận được, dòng thác màu huyết mà Trần Thuận nôn ra hoàn toàn là do sát khí ngưng tụ thành.
So với một đao trước đó ông ta xuất ra, không biết còn mạnh hơn mấy lần.
Nếu như nói, một đao ông ta xuất ra trước đó, đã tạo nên một đấu trường tu la nhỏ.
Vậy Trần Thuận lần này, đã hoàn chỉnh dựng nên một địa ngục chết chóc.
Trần Thuận, rốt cuộc làm sao hắn làm được.
Hắn chỉ một ngụm đã nuốt xuống một đao đầy sát khí mãnh liệt của ông ta, đã khiến Lục Hàn Dũng kinh hãi không thôi, trong nháy mắt, Trần Thuận lại tạo ra sát khí lợi hại gấp bội, điều này hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của Lục Hàn Dũng.
Lúc này, Lục Hàn Dũng đã hoàn toàn cảm nhận được mùi nguy hiểm tột độ.
“Chuồn!”
Trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Trực giác mách bảo ông ta, mau chóng tháo chạy.
Nhưng mà, Lục Hàn Dũng là ai chứ?
Trong hậu kỳ thần cảnh, là trưởng lão thiên kiều đời đầ giao đấu với thần cảnh đỉnh phong.
Huyết sát cuồng đao trong tay, thiên hạ này còn có ta!
Trong mắt Lục Hàn Dũng xẹt qua vẻ điên cuồng.
“Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu bối hai mươi tuổi đầu, ta xem ngươi có thể làm gì ta!”
Lục Hàn Dũng lập tức thét lớn một tiếng, sau đó, một tay cầm đao biến thành hai tay cầm đao.
Chân nguyên trong người, tựa như nước lũ tràn đê, điên cuồng tuôn về hướng huyết sát cuồng đao.
Sát khí trên huyết sát cuồng đao cũng bộc phát với một tốc độ điên cuồng.
Lục Hàn Dũng cũng là thần cảnh từng chân chính trải nghiệm không ít lần chém giết, thậm chí đã tàn sát vô số người, nên ngay cả người hắn cũng mang một luồng sát khí mạnh mẽ, đột nhiên bùng phát.
“Huyết sát chi trảm!”
Lúc này, Lục Hàn Dũng hoàn toàn không giữ lại bất cứ gì, cũng không quan tâm một đao này, có thể chém chết Trần Thuận không.
Tất cả sức lực, toàn bộ đều bộc phát.
Bỗng nhiên chém ra.
Dường như đất trời đều vì thế mà chuyển màu.
Bầu trời xanh thẫm đã nhuộm một màu đỏ tươi.
Tuy nhiên ý cười lạnh lùng bên khóe môi Trần Thuận càng đậm hơn.
“Năng lực vị này khá mạnh, đáng tiếc, người ông ta đối mặt là ta, trước mặt ta, chỉ là con kiến!”
Trần Thuận lạnh lùng cười một tiếng
Theo tiếng cười lạnh lùng này của Trần Thuận.
Dòng thác màu huyết mà Trần Thuận phun ra lập tức va chạm với huyết sát chi trảm mà Lục Hàn Dũng chém ra.
“Bùm!”
Nhất thời, trong không trung lại lần nữa vang lên tiếng nổ kinh thiên.
Cả bầu trời thấm đẫm sắc máu.
Chính ngay những thần cảnh khác, chỉ là đứng bên quan sát trận chiến, đề phòng Trần Thuận trốn thoát, lúc này, đều lộ ra vẻ chán nản vô cùng.
Sáu vị thần cảnh khác, lúc này, đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào chiến trận.
Sao rồi?
Một kích vừa nãy, cả không gian đều bao trùm một lớp huyết sương, dù họ là thần cảnh cường giả, mắt cũng không nhìn xuyên được huyết sương.
Thần lực cũng không xuyên qua được.
Một chốc sau.
Huyết sương tản ra.
Cảnh tượng trước mắt lần nữa kinh động tất cả mọi người.
Lúc này, sáu vị thần cảnh, tất cả đều căng thẳng.
Chỉ thấy Lục Hàn Dũng, đã hoàn toàn biến thành một người máu.
Bảy lỗ trên người đều chảy máu.
Lỗ chân lông khắp người cũng không ngừng rỉ máu.
Có vẻ tàn tạ vô cùng.
Không chỉ vậy, hai tay cầm đao của Lục Hàn Dũng, lúc này không ngừng run rẩy.
Hơn nữa, biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
Tận đến sau khi huyết sát cuồng đao trong tay Lục Hàn Dũng hoàn toàn rời khỏi tay ông ta.
Lúc này, sáu vị thần cảnh mới nhìn rõ, kinh mạch hai tay Lục Hàn Dũng đã hoàn toàn vỡ nát.
“Một chiêu, phế ngươi!”
Câu này của Trần Thuận dường như lại vang lên bên tai sáu người.
Dù bọn họ đều là thần cảnh, thấp nhất cũng là thần cảnh trung kỳ, mỗi một người, đều là trụ cột chống đỡ mấu chốt trong gia tộc mình, lúc này, mọi người đều cảm nhận được sau lưng ớn lạnh.
Điều này không chỉ vì tình trạng thê thảm của Lục Hàn Dũng.
Còn là vì một chiêu này của Trần Thuận đã phế mất nửa người Lục Hàn Dũng.
Tại nơi này, chính ngay ba vị thần cảnh hậu kỳ kia, có ai dám nói có thể diệt trừ Lục Hàn Dũng?
Đừng nói diệt trừ Lục Hàn Dũng, Lục Hàn Dũng có huyết sát cuồng đao trong tay, ba vị thần cảnh hậu kỳ kia ngay cả việc đánh thắng hắn cũng chẳng nắm chắc bao nhiêu.
Dù gì, Lục Hàn Dũng cũng là một nhân vật đáng gờm, có thể chiến đấu với thần cảnh đỉnh phong.
Nhưng một người mạnh mẽ số một như vậy, Trần Thuận nói phế phế.
Hắn, mới bao lớn chứ?
Chưa đến hai mươi lăm tuổi.
Càng nghĩ đến những điều này, mọi người càng cảm thấy bí bách.
Lục Hàn Dũng, lúc này cả người đều đờ đẫn.
Ta…ta thua rồi?
Vậy mà thật sự chỉ một chiêu đã thua dưới tay thằng oắt con Trần Thuận?
Không chỉ thua, ta còn bị hắn phế?
Còn là việc cỏn con, một chiêu đã bị hắn phế?
Trong mắt Lục Hàn Dũng đầy vẻ u ám.
Trần Thuận cũng không quan tâm Lục Hàn Dũng có phản ứng gì.
Mà duỗi tay xuất chiêu.
Nhất thời, Lục Hàn Dũng đã vô lực chống đỡ, huyết sát cuồng đao từ trong tay hắn rơi xuống, đã xuất hiện trong tay Trần Thuận.
“Đáng tiếc, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn của pháp bảo, vẫn chỉ cỡ pháp khí mà trên trái đất thường nói, có điều, vậy mà lại mạnh hơn pháp khí tấn công của hai vị thần cảnh đỉnh phong ở Dược Các kia một chút.”
Trần Thuận nhìn sát huyết cuồng đao trong tay, tự nhủ.
Nhưng, Trần Thuận không hiểu.
Thanh huyết sát cuồng đao này, không phải do Thiên Cơ các luyện gần trăm năm, mà được khai quật từ di chỉ cổ xưa.
Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ của Thiên Cơ các, tuy là thần cảnh đỉnh phong, nhưng “thiên đao” và “liễu chi” họ sử dụng đều do Thiên Cơ các luyện chế, hơn nữa, lúc đó là khi họ vừa vào thần cảnh, một lòng vì họ mà luyện chế, tuy không chất lượng như huyết sát cuồng đao nhưng lúc bấy giờ đã là vô cùng uy lực.
Càng hiếm có là, thiên đao và liễu chi vô cùng tương hợp với Hạ