Tên Trần Thuận này, rốt cuộc là quái vật yêu nghiệt nào vậy?
Dù là Shakun, đời này đã kinh qua bao gian khổ, lúc này khi nhìn bóng lưng của Trần Thuận, tâm trạng của ông ta vẫn dao động rất lớn.
“Các vị, còn chờ gì nữa?”
Đại trưởng lão của Hắc Ám Điện Đường, sau khi ổn định thân hình, trong lòng kinh hãi tột độ.
Lúc này, ông ta nói với người của Thánh Sơn.
Mong muốn nhanh chóng tiêu diệt Trần Thuận của ông ta không chỉ thất bại, mà còn bị Trần Thuận đánh cho bị thương.
Nếu người của Thánh Sơn vẫn ngồi xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi như cũ, ông ta và Nhị trưởng lão không đánh lại Trần Thuận, vậy Tả Hữu Hộ pháp của Thánh Sơn, cơ bản cũng không phải là đối thủ của Trần Thuận.
Bây giờ, nếu không liên thủ lại thì không có ai có thể ngăn được Trần Thuận, còn muốn moi tin tức của di tích cổ từ trong miệng Shakun ư, vậy cứ nằm mơ đi thôi.
“Nếu tiếp tục kéo dài, đợi đến lúc những người đạt tới Thần Cảnh khác vào khu Tam Giác, cảm ứng được sóng năng lượng ở đây thì cũng là một rắc rối.”
Lúc này Hữu Hộ pháp của Thánh Sơn cũng nói.
Sau đó, hai người Tả Hữu Hộ pháp cùng bước ra một bước.
Chân nguyên trong người bắt đầu phun trào.
Thánh Sơn và Hắc Ám Điện Đường cùng ra tay, muốn giết Trần Thuận, không ai biết Trần Thuận sẽ chết như thế nào.
Hơn nữa còn phải nắm chặt thời gian.
Các thế lực khác cũng sắp vào cuộc.
“Tự tìm đường chết!”
Trần Thuận nhìn thấy cảnh đó, miệng nói ra bốn chữ.
Trần Thuận nói xong, cùng lúc đó Trần Thuận búng ngón tay, trong không trung lập tức phát ra một âm vang lanh lảnh.
Sau đó, một vòng tròn khí gợn sóng trực tiếp nổ tung.
Trong làn sóng khí, có một thứ toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng trắng chói lọi thần thánh bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng ngay sau đó, làn ánh sáng trắng lại biến mất.
“Thứ tài vặt.”
Trần Thuận cười giễu cợt.
Khi Trần Thuận đang giễu cợt, sau lưng Trần Thuận đột ngột xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, xé rách không khí, xông thẳng tới sau đầu Trần Thuận.
Có điều, khi luồng ánh sáng trắng này sắp đâm tới đầu Trần Thuận.
Lại bỗng nhiên dừng lại không nhúc nhích.
Lúc này, luồng ánh sáng trắng này mới hiện rõ chân thân, thình lình là một phi đao toàn thân trắng như tuyết.
Trên phi đao khắc một vài vật tổ thiêng liêng.
Lúc này, phi đao đang liên tục chấn động.
Giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ cố định lại vậy.
Nụ cười khẩy trên môi Trần Thuận càng rõ hơn, vươn tay một cái, thanh phi đao đó bị ép vào trong tay Trần Thuận.
“Nếu là pháp bảo thì còn có thể uy hiếp đến tôi. Chỉ là một pháp khí có khả năng công kích cũng dám dùng để đánh lén tôi sao, đúng là tự tìm đường chết.”
Trần Thuận chơi đùa thanh phi đao lung linh xinh xắn này, chậm rãi nói.
Nhưng ánh mắt lại nhìn Hữu Hộ pháp của Thánh Sơn.
Lúc này, sắc mặt của Hữu Hộ pháp hết sức khó coi.
Thanh phi đao này, tuy không phải là pháp khí tấn công lợi hại nhất của ông ta, nhưng cũng đã đi cùng ông ta vô số năm, tâm ý tương thông với ông ta.
Khi trước xuất đao, chưa từng gặp điều bất lợi.
Dù là cùng cấp cũng có thể tạo thành uy hiếp rất lớn, khiến người ta không thể không phân tán sự chú ý để để phòng thanh phi đao “Thánh Thích” xuất quỷ nhập thần này của ông ta.
Ông ta biết Trần Thuận rất mạnh, vì thế Hữu Hộ pháp chưa từng nghĩ rằng sẽ dùng “Thánh Thích” làm Trần Thuận bị thương, chủ yếu là để nó liên tục công kích Trần Thuận, tạo cho Trần Thuận một áp lực nhất định, khiến Trần Thuận không thể không đề phòng, giúp bọn họ dễ dàng tìm ra chỗ sơ hở của Trần Thuận, sau đó sẽ đánh bại Trần Thuận trong một kích.
Có điều, Hữu Hộ pháp không thể nào tưởng tượng được.
Thánh Thích vừa xuất hiện đã bị Trần Thuận phát hiện rồi.
Sau đó, Trần Thuận chẳng buồn tránh đi, ông ta còn tưởng Trần Thuận khinh thường nên dùng hết sức điều khiển Thánh Thích, giáng cho Trần Thuận một đòn đánh bất ngờ, khiến cho hắn bị thưởng ở mức độ nhất định nào đó.
Nhưng không ngờ rằng, ngay khi Thánh Thích tiếp xúc với Trần Thuận, Thánh Thích lại bị khống chế.
Hiện tại, Trần Thuận xóa mất tinh thần lực của ông ta bám trên Thánh Thích, khiến ông ta mất quyền khống chế Thánh Thích.
“Nếu ra tay rồi thì cùng lên đi, hôm nay tôi sẽ giết hết mấy người!”
Trần Thuận lạnh lùng quát, sau đó dùng sức gập ngón tay lại, Thánh Thích trong tay lập tức gãy thành hai khúc.
Sau đó, Trần Thuận vứt như vứt giày rách, tiện tay ném xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Hữu Hộ pháp trợn mắt đến mức sắp toạc cả mắt.
“Thứ kiêu ngạo! Đối mặt với bốn vị Thần Cảnh Hậu kỳ chúng tôi, dù là Thần Cảnh Đỉnh phong cũng không dám làm thế, cậu là cái thá gì chứ? Nếu đã muốn chết, vậy chúng tôi thành toàn cậu.”
Lúc này Hữu Hộ pháp hết sức giận dữ.
Thánh Thích của ông ta, cứ thế bị hủy mất.
Trần Thuận, đúng là đáng chết.
Nhất định phải lột da rút gân hắn!
Sau tiếng gầm thét, chân nguyên hùng hồn trong cơ thể Hữu Hộ pháp đột nhiên phun trào.
Trực tiếp xông về phía Trần Thuận tung ra một chưởng, trong không trung lập tức vang lên một loạt tiếng nổ.
Trong mắt Trần Thuận thoáng hiện sát ý.
Lại đánh ra một quyền, lực Hỗn Độn bỗng nhiên bộc phát.
Ầm!
Trong không trung lập tức vang lên một âm thanh động