Thiên Tuyết vừa nói lời này, bước chân Shakun lập tức dừng lại.
Không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thiên Tuyết.
Đồng thời, trong mắt Trần Thuận cũng chợt lóe ra tia sáng.
Quả nhiên.
Trước đó khi vừa mới vào nơi này, Trần Thuận đã cảm thấy, có lẽ Thiên Tuyết có duyên với nơi này.
Bây giờ xem ra, quả thật là như vậy.
“Nếu đã có duyên, vậy cô đi đi.”
Lúc này Trần Thuận nói ra.
Thiên Tuyết hơi do dự, lại hình như hơi e sợ, liếc nhìn Trần Thuận, cuối cùng, lại nhìn về phía ông nội Shakun của mình.
Lúc này Shakun vẫn chưa hoàn hồn lại, vẻ khiếp sợ hiện rõ trong mắt, hoàn toàn không che giấu nổi.
Sở dĩ ông ta dẫn theo Thiên Tuyết tiến vào, chỉ là bởi vì Thiên Tuyết ở bên cạnh họ sẽ an toàn hơn mà thôi.
Nếu để Thiên Tuyết ở lại bên ngoài, rất có thể sẽ bị các thế lực nghe tin chạy đến khác bắt giữ, ép hỏi tin tức của di tích cổ từ trong miệng con bé, hoặc là dùng để uy hiếp mình.
Nhưng từ trước đến giờ Shakun cũng không ngờ đến, vậy mà Thiên Tuyết lại có duyên với Cung Tuyết Thần.
Sau khi khiếp sợ, trên mặt Shakun lập tức lộ vẻ vui mừng.
Chỉ là, đồng thời trên mặt ông ta cũng lộ vẻ lo lắng.
Rõ ràng ông ta không yên tâm để một mình Thiên Tuyết đi vào.
“Tôi cũng sẽ đi vào xem một chút.”
Trần Thuận nhìn ra được suy nghĩ của Shakun, lập tức nói.
Lúc này Shakun mới cắn răng, gật đầu nói: “Vậy thì xin nhờ cậu rồi.”
Sau khi nói xong, lại nhìn Thiên Tuyết nói: “Thiên Tuyết, đi theo bên người cậu Trần, tất cả đều phải nghe theo cậu Trần!”
Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt trong veo, sau đó gật đầu đáp lại.
Trần Thuận cũng không để ý, sau đó dẫn theo Thiên Tuyết đi về phía chính điện.
Đồng thời, trong lòng Trần Thuận cũng dâng lòng cảnh giác.
Nơi này, có khả năng rất lớn là có liên quan đến người tu tiên, không thể không phòng bị.
“Cậu Trần, chủ của nơi này là thần tiên sao? Đây chính là nơi ở của thần tiên à?”
Thiên Tuyết đi theo Trần Thuận bước lên phía trước, bỗng nhiên cất lời hỏi.
Mặc dù nơi này cũng không phải rất lớn, nhưng lại mang dáng vẻ thanh khiết của Tiên cảnh, cho dù đã có chút tàn tạ, nhưng vẫn hấp dẫn Thiên Tuyết, gần như khiến cô ta không dời mắt nổi.
“Thần tiên?”
Trần Thuận hơi sững sờ, trái lại cũng không ngờ Thiên Tuyết lại gọi nơi này là như vậy.
Ngẫm nghĩ, Trần Thuận bèn khẽ gật đầu: “Coi như là vậy đi.”
Người tu tiên, sau khi đi trên con đường tu tiên, vốn cũng không được coi là người phàm nữa rồi.
Mặc dù Trần Thuận không biết chủ của nơi này có cảnh giới gì, nhưng chắc hẳn, ít nhất cũng là cường giả Thần Hải Cảnh, cao hơn một cảnh giới lớn so với tu vi hiện giờ của hắn, đây cũng chính là Thần Tiên Cảnh trong mắt người Trái Đất, nói là nơi ở của thần tiên cũng không quá đáng.
Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, trong lòng Trần Thuận mới càng thêm phòng bị.
Dù sao, bây giờ hắn mới là Thông Thần Cảnh hậu kỳ mà thôi, nếu như thật sự xuất hiện một cường giả Thần Hải Cảnh, mặc dù Trần Thuận không sợ, nhưng dù sao cũng rất phiền phức.
“Oa… vậy mà chúng ta đi đến nơi ở của thần tiên…”
Sau khi nghe thấy Trần Thuận khẳng định, Thiên Tuyết càng kích động hơn.
Mà ngay tại lúc này, Trần Thuận cũng dẫn theo cô ta đi đến phía trước chính điện.
“Điện Tuyết Thần?”
Phía trên cửa lớn của chính điện, ngay chính giữa khắc rõ ràng ba chữ lớn, toàn bộ đều dùng chữ viết của Tu tiên giới.
“Trần Thuận Giang Châu đến viếng thăm, xin hỏi bên trong điện Tuyết Thần có người hay không?”
Sau khi đi đến nơi này, Trần Thuận cũng không lập tức đẩy cửa lớn của điện Tuyết Thần ra.
Mà trầm giọng quát lên.
Tiếng quát như sấm rền, hóa thành từng luồng sóng âm truyền vào bên trong điện Tuyết Thần.
Còn danh xưng chủ của Ma giới, khi chưa khôi phục thực lực lúc trước, đối mặt với người có thể là người của Tu tiên giới, Trần Thuận cũng không định bại lộ thân phận.
Nhưng mà, sau khi lời nói của Trần Thuận rơi xuống, toàn bộ điện Tuyết Thần đều không có bất kỳ phản ứng gì.
“Cậu Trần, nơi này… còn có thần tiên ở không?”
Bờ môi nhỏ nhắn của Thiên Tuyết khẽ cong lên, nhìn điện Tuyết Thần, lại nhìn Trần Thuận.
Trong mắt vừa mang theo nét chờ mong vừa mang theo chút sợ sệt.
Đôi mắt Trần Thuận khẽ nheo lại, lắc đầu: “Hẳn là không có người, hoặc có thể nói, không có người sống.”
“Cô đi theo bên cạnh tôi, đừng tách ra.”
Vừa dứt lời, Trần Thuận lại bước lên phía trước.
Bước chân Trần Thuận vừa hạ xuống, cửa lớn của điện Tuyết Thần phát ra âm thanh rung động rất nhỏ, sau đó tự động mở ra.
Lúc này, thần niệm của Trần Thuận tản ra, tràn ngập toàn bộ điện Tuyết Thần.
“Hả?”
Sau khi thần niệm đảo qua điện Tuyết Thần một lượt, trong mắt Trần Thuận lộ vẻ tò mò.
Sau đó, mang theo Thiên Tuyết, lập tức biến mất ở cửa ra vào.
Chỉ chớp mắt sau đó, Trần Thuận và Thiên Tuyết đã xuất hiện ở bên trong nội điện của điện Tuyết Thần.
“A…”
Sau khi xuất hiện, Thiên Tuyết lập tức thét lên một tiếng.
“Cậu Trần, có… có người… hơn nữa, nơi này lạnh quá…”
Sau khi thét lên, Thiên Tuyết lập tức ghé sát vào bên cạnh Trần Thuận, hai tay ôm lấy chính mình, mang theo sợ sệt nhìn bóng người ở cách đó không xa.
Nhưng đồng thời, đến nơi này, trong lòng cô ta cũng dâng lên một loại cảm giác không thể tả được, dường như, nơi đó có một loại lực hấp dẫn, đang hấp dẫn cô ta đi đến đó.
Khi Thiên Tuyết nói chuyện, ánh