Giờ phút này, hiện trường lại yên tĩnh một lần nữa.
Bọn người thần cảnh đỉnh phong cũng tê dại hết cả da đầu.
Trong nháy mắt liền có hai thần cảnh đỉnh phong bỏ mạng.
“Trần Thuận, chúng tôi đồng ý bỏ ra bất cứ bồi thường nào, chỉ cần cậu có thể mở miệng, chỉ cần là trên đời này có thì nhất định sẽ dâng hai tay lên cho cậu. Chuyện ngày hôm nay bỏ qua như vậy đi, có được không?”
Lập tức lại có một thần cảnh đỉnh phong mở miệng nói.
Ông ta thật sự sợ.
Kính sợ.
Sợ hãi.
Bây giờ ông ta cũng không cảm thấy mười người thần cảnh đỉnh phong liên thủ có thể thể giết chết được Trần Thuận.
Thấy có người mở miệng nói, lập tức lại có mấy vị thần cảnh đỉnh phong liền lên tiếng nói: “Cậu Trần, chúng tôi nguyện ý bồi thường bất cứ thứ gì, chỉ mong rằng cậu Trần có thể không so đo chuyện ngày hôm nay.”
“Sau này tôi tuyệt đối sẽ không đối nghịch với cậu Trần nữa.”
…
Minh Lỗ Bá nghe vậy thì liền biến sắc.
Nếu như Trần Thuận thật sự đồng ý, vậy thì những thế lực nước ngoài này có thể sẽ sẽ bình yên trở lại.
Nhưng mà ông ta là thế lực của Viêm Hạ, thần cảnh đỉnh phong, nghĩ đến đây, Trần Thuận tuyệt đối không thể nào tha cho ông ta.
Ngay lúc ông ta muốn mở miệng nói với mọi người nếu như ngày hôm nay không liên thủ lại với nhau, thế thì ngày khác tất nhiên sẽ bị Trần Thuận dần dần đánh giết, lại không có sức phản kháng.
Trần Thuận lại mở miệng lên tiếng trước.
Trên mặt của Trần Thuận là ý cười lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Mọi người nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
“Muốn bồi thường à?”
Trần Thuận cười lạnh nói.
Nghe vậy, trong lòng của mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, ý tứ này của Trần Thuận là đồng ý rồi à?
Lúc này có một thần cảnh đỉnh phong đến từ nước Bào Thái, vui mừng nhướng mày lên, lập tức mở miệng nói: “Tôi đồng ý, chỉ cần là cậu Trần mở miệng, tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực làm theo yêu cầu của cậu Trần.”
So sánh với việc có thể chết đi, vật ngoài thân thì tính là cái gì chứ.
“Được thôi, chỉ cần các người lấy mạng sống chống đỡ, làm vật bồi thường, tôi sẽ không truy cứu thế lực sau lưng các người nữa.”
Trần Thuận lại cười lạnh một tiếng.
Lập tức, biểu cảm vui mừng ở trên mặt của thần cảnh đỉnh phong nước Bào Thái liền đông cứng lại.
“Cậu ta đã quyết tâm muốn giết chúng ta, ngày hôm nay không thể giết cậu ta thì trong số chúng ta không có ai thoát được đâu.”
Minh Lỗ Bá nhìn thấy thời cơ, lại lên tiếng nói một lần nữa.
Ông ta phải mang theo những người này chết cùng mới được.
Nếu không thì ông ta chắc chắn phải chết.
“Trần Thuận, cậu đừng ép chúng tôi phải cá chết lưới rách.”
Lúc này, một vị thần cảnh đỉnh phong của Phỉ vực cắn răng nói.
“Cá chết lưới rách à, vậy thì tôi cũng muốn nhìn xem xem các người có bản lĩnh này hay không.”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Cơ thể đột nhiên bắt đầu chuyển động.
“Lão thất phu, nếu như không lên tiếng thì còn có thể sống lâu được một lúc, nếu như ông muốn chết như vậy rồi, thế thì tôi sẽ thành toàn cho các người.”
Ấn tượng của Trần Thuận đối với Minh Lỗ Bá đã kém đến cực điểm.
Một nắm đấm mạnh mẽ trực tiếp vung ra.
Cơ thể phá vỡ âm thanh bình thường.
Chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt của Minh Lỗ Bá.
Lần này Minh Lỗ Bá đã có chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy Trần Thuận bất ngờ đánh tới, mặc dù là hoảng sợ, nhưng mà cũng không đến mức quá mức hoảng hốt.
“Cậu thật sự cho rằng tôi ăn chay à?”
Minh Lỗ Bá cũng thét chói tai một tiếng, ở trong tay đột nhiên xuất hiện hai thanh chủy thủ.
Nhưng mà hai thanh chủy thủ này so với hai cái trước đó thì lại khác biệt nhau.
Cái trước đó chỉ đơn thuần là sắc bén, sắc bén đến nỗi có thể xé toạc thân thể của thần cảnh đỉnh phong.
Mà hai cái này thì mang theo một tia quỷ dị.
Sau khi nhìn thấy trong tay của Minh Lỗ Bá xuất hiện hai thanh chủy thủ này, huyết khí ở trên người của Minh Lỗ Bá đột nhiên suy giảm không ít.
Mà hai thanh chủy thủ đó thì lại huyết mang hừng hực.
“Ngày hôm nay, dựa vào một phần ba huyết khí của bản thân tôi sẽ trảm cậu.”
Tay trái tay phải của Minh Lỗ Bá mỗi tay một thanh huyết mang chủy thủ đột nhiên lại chém về phía nắm đấm của Trần Thuận.
Sắc mặt của Trần Thuận hơi thay đổi một chút, hai thanh chủy thủ này mang đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
“Thậm chí có thể đạt đến cấp độ pháp bảo.”
Trần Thuận nghĩ thầm.
“Nhưng vậy thì có làm sao.”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Nắm tay phải trực tiếp đối đầu với hai thanh chủy thủ này của Minh Lỗ Bá.
Nhưng cũng lúc đó tay trái nắm lại thành quyền, đánh trực diện vào Minh Lỗ Bá từ dưới lên.
“Minh huynh, cẩn thận đó.”
Những thần cảnh đỉnh phong khác lập tức nhắc nhở.
Tốc độ của Trần Thuận quá nhanh, nhanh đến nỗi còn hơn cả tốc độ ánh sáng.
Bọn họ căn bản không theo kịp.
Mà tất cả những thứ này chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng mà Minh Lỗ Bá đã nghe được lời nhắc nhở của bọn họ.
Minh Lỗ Bá cũng cảm nhận được nắm đấm của Trần Thuận.
Nhưng mà ông ta không có cách nào tránh né được.
Ông ta có lòng tin hai thanh huyết mang chủy thủ này có thể tạo thành tổn thương cho Trần Thuận, cái này là do ông ta đã trút ra vô số tâm huyết để luyện thành, là một trong những pháp khí cao cấp nhất.
Có lẽ, có cơ hội đều có thể cắt đứt bàn tay phải của Trần Thuận.
Nhưng nếu như hiện tại ông ta đổi công làm thủ, rất có thể sẽ không chỉ thất bại trong gang tấc, không thể tạo thành tổn thương cho Trần Thuận, ngược lại là mình không hề phòng ngự được bất cứ một quyền nào.
Bởi vì tốc độ của Trần Thuận quá nhanh.
Minh Lỗ Bá cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng sẽ cắt nát được bàn tay phải của Trần Thuận.
Nghĩ đến đây, trên mặt của ông ta lại lộ ra một tia dữ tợn.
Trong nháy mắt lại rút ra một phần ba huyết khí từ trong cơ thể, trực tiếp rót vào bên trong chủy thủ.
Chủy thủ lại hiện lên một vòng huyết quang một lần nữa.
Sắc mặt của Minh Lỗ Bá trắng bệch tới cực điểm.
Trên mặt lại lộ ra một nụ cười kinh hoảng.
Phanh!
Hai nắm tay của Trần Thuận, một quyền đánh vào một thanh chủy chủ của Minh Lỗ Bá.
Một quyền nữa thì lại đấm ở trên lồng ngực của Minh Lỗ Bá.
“Phụt.”
Minh Lỗ Bá trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, lại bay ngược trở ra một lần nữa.
Trực tiếp té trên mặt đất.
Làm cho mặt đất phải trũng xuống một cái hố sâu.
Kinh mạch toàn thân đức khúc từng đoạn.
Trần Thuận chỉ dựa vào sức lực của thân thể, một quyền