“Linh Khư Tông?”
Mặt Sẹo nghe vậy thì hơi khó hiểu.
Gã nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên cũng nhìn về phía gã.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Đều lắc đầu.
Bọn họ chưa từng nghe nói đến Linh Khư Tông bao giờ.
“Thưa tiền bối, theo tôi được biết, ở Đông vực không có tông phái nào tên Linh Khư tông cả, chẳng lẽ là của nơi khác sao?”
Người đàn ông trung niên hơi thấp thỏm nói.
“Nếu không biết, vậy các người không cần phải sống nữa!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
“Tiền bối, xin cậu tha cho tôi một mạng đi, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho cậu, sẽ dốc hết sức mình!
Người đàn ông trung niên và Mặt Sẹo thấy Trần Thuận nói thế thì lập tức cầu xin tha thứ.
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.
Nhìn về phía Mặt Sẹo: “Trước đó anh nói năng lỗ mãng, đã sớm là một người chết trong mắt tôi rồi!”
Nghe vậy, thấy sát khí trên người Trần Thuận càng dày đặc hơn.
Mặt Sẹo biết cầu xin tha thứ đã không còn tác dụng nữa rồi.
Lúc này, trên mặt gã hiện lên sự quyết tâm.
Chạy!
Có lẽ vẫn còn một con đường sống.
Mặt Sẹo lập tức triệu hồi một pháp bảo như con thuyền nhỏ từ trong túi trữ vật ra, điều khiển pháp bảo phóng lên cao.
Đây là một pháp bảo chuyên dùng để bỏ chạy.
Tốc độ nhanh hơn gã tự chạy rất nhiều.
Nhưng lúc Mặt Sẹo vừa mới nhảy lên cao.
Gã đột nhiên cảm thấy không gian như bị giam lại vậy.
Trong nháy mắt, trên mặt Mặt Sẹo đầy nét tuyệt vọng.
“Nếu không phải sợ máu của anh làm dơ pháp bảo này thì anh đã là một người chết rồi”.
“Cho anh mấy giây để nói chuyện, anh cũng đủ vốn rồi!”
Trong tai gã truyền đến hai câu nói như thế.
Sau đó, trong nháy mắt.
Mặt Sẹo có cảm giác người mình bị một bàn tay hư ảo hút lấy, kéo ra khỏi con thuyền nhỏ.
Sau khi đi ra.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Mặt Sẹo, bàn tay hư ảo kia đột nhiên dùng sức.
Mặt Sẹo thoáng chốc nổ tung!
Người đàn ông trung niên thấy Mặt Sẹo luyện khí đỉnh phong đã không có sức phản kháng, sắp chết chắc thì càng hoảng sợ hơn.
“Còn ông?”
Trần Thuận lại nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Dám hãm hại tôi, theo lý mà nói tôi tiện tay giết ông là xong việc, nhưng nể tình ông giải đáp không ít điều cho tôi, tôi sẽ tạm tha cho ông một mạng.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì rất vui mừng, lập tức không ngừng gật đầu: “Cảm ơn vì tiền bối đã tha mạng!”
Nói xong thì lập tức muốn bỏ chạy.
“Đợi đã!”
Trần Thuận đột nhiên nói thêm.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên cứng đờ.
Run rẩy nói: “Không phải tiền bối nói là sẽ tha cho tôi một mạng sao?”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Là tha cho ông một mạng, tuy không giết ông, nhưng tôi có nói là sẽ thả ông đi sao?”
Dứt lời, Trần Thuận duỗi tay bắt lấy một cái.
Người đàn ông lập tức đờ người ra.
“Thì ra chân giới duy nhất chia ra làm năm, bốn khu Đông Tây Nam Bắc, bốn hướng vây quanh Trung Châu!”
“Thực lực của Trung Châu là mạnh nhất, phồn hoa nhất, sau đó Nam Vực, Tây Vực và Bắc Vực không chênh lệch mấy, còn chỗ của Trần Thuận là Đông Vực, nơi lạc hậu nhất, nói thẳng ra là linh khí mỏng manh nhất, thực lực của cả Đông Vực cũng là yếu nhất!”
“Diện tích của mỗi một vực bằng chừng Châu Á trên trái đất”.
“Vị trí bây giờ đang gần thành Long Hoa của Đông Vực!”
Trần Thuận lẩm bẩm.
Từ trong thần thức của người đàn ông trung niên, hắn biết được không ít tin tức.
Sau khi lục soát hồn xong, Trần Thuận tiện tay ném ông ta ra ngoài.
Không giết ông ta.
Nhưng thần thức của người đàn ông trung niên đã bị Trần Thuận phá vỡ, bây giờ không khác gì một tên ngốc cả.
Mà lý do trước đó Trần Thuật không lục soát hồn là vì sợ trong thần thức của bọn họ có cấm chế gì đó.
Một khi đụng vào sẽ nổ tung.
Dù sao rất nhiều tông môn và gia tộc vì đề phòng bí mật và công pháp bị tiết lộ ra ngoài đều sẽ đặt cấm chế trong thần thức các đệ tử môn đồ của mình, để tránh hậu bối đệ tử bị người khác tóm được, nhìn trộm công pháo bí mật.
Nhưng cấp bậc cười người này quá thấp, chỉ là dân bản xứ sống ở địa phương, thậm chí còn không biết sự tồn tại của trái đất, càng khỏi nói tới việc Trần Thuận muốn biết chuyện trái đất mạt pháp và lý do đường lớn bị chặn lại từ trong đầu ông ta.
“Nhưng mặc dù chân giới duy nhất được bọn họ gọi là Tiên Giới này có cách tu tiên và sự tồn tại của nhiều tông môn thế lực, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là một giới tu tiên thật sự!”
Trần Thuận thở dài một tiếng.
Chân giới duy nhất chỉ có nhân tộc và chút yêu tộc!
Cách vũ trụ vạn tộc mọc lên như rừng, chư thánh tranh bá khá xa!
Nhưng Trần Thuận nghi ngờ chắc chắn chân giới duy nhất có quan hệ nhất định với tiên giới Thần Châu ở biên giới vũ trụ kia.
Có lẽ việc trái đất mạt pháp, đường lớn bị chặn lại cũng có liên quan với chân giới duy nhất .
Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết được thôi.
Trần Thuận cũng không nôn nóng nhất thời.
Sau đó, anh lại nhìn về phía Thiên Tuyết.
Lúc này, sắc mặt Thiên Tuyết hơi tái.
Trước đó ở trên đường, Trần Thuận từng giới thiệu cho cô ta sự tàn khốc của giới tu tiên.
Còn tàn khốc hơn trên trái đất rất nhiều.
Lúc đầu Thiên Tuyết vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng lúc này bọn họ chỉ mới bước vào chân giới duy nhất từ trong miệng Trần Thuận đã gặp phải phiền phức.
Trong nháy mắt đã có năm người chết rồi.
Thế này thực sự quá tàn khốc.
“Dù sao cũng phải làm quen”.
Trần Thuận cũng không an ủi cô ta.
Đi vào chân giới duy nhất rồi, Trần Thuận cũng không biết bao giờ có thể trở về trái đất nữa.
Nếu bản thân Thiên Tuyết không thể làm quen với quy tắc này, một khi rời khỏi Trần Thuận, có lẽ cô ta sẽ gặp nguy hiểm.
Còn Trần Thuận cũng chưa chắc có thể dẫn cô ta theo mãi.
Như thế, Thiên Tuyết càng có thể gặp nguy hiểm hơn.
“Thiên Tuyết, tôi sẽ hạ cấm chế vào thần thức của cô, đề phòng người khác thăm dò thần thức của cô, điều tra được chúng ta đến từ trái đất và chuyện cô là người thừa kế của Tuyết Thần, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Đợi Thiên Tuyết bình tĩnh lại rồi thì Trần Thuận mới nói.
Thiên Tuyết nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: “Cậu Trần nói thế nào thì tôi sẽ làm thế đó!”
Cô ta vốn thương thầm Trần Thuận.
Theo bản năng Trần Thuận nói gì đều sẽ nghe nấy.
Trần Thuận nghe vậy thì cười cười.
Sau đó duỗi tay chạm nhẹ lên mi tâm của Thiên Tuyết.
Trong nháy mắt, Thiên Tuyết cảm thấy trong đầu mình như có thêm một thứ gì đó.
“Thực lực Thần Hải Cảnh đã có thể làm trưởng lão trong không ít tông môn rồi, vẫn không nên rêu rao quá!”
Trần Thuận lắc đầu.
Một Thần Hải Cảnh lai lịch không rõ sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Sau đó, Trần Thuận bấm pháp quyết, dùng một công pháp che giấu cao cấp ở vũ trụ áp chế tu vi của mình xuống luyện khí đỉnh phong.
Hắn tin dù là lão quái vật Kim Đan Cảnh đến đây, chỉ cần anh không sử dụng thực lực Thần