Không có linh thạch, thời điểm này lại không đạt cảnh giới cao, làm cái gì cũng rất bất tiện.
Sau khi suy nghĩ, Trần Thuận sử dụng thần niệm mà Trần Thuận nói, sau đó rời khỏi nhà trọ.
Tìm được một chỗ chợ xá đông đúc tại thành Long Hoa.
Nơi này là chợ xá do chính phủ thành Long Hoa mở, nếu muốn mở hàng quán, phải giao nộp một ít linh thạch mới được.
Tới chợ xá một lúc, Trần Thuận giao nộp một ít linh thạch, tìm một chỗ không có ai qua lại, bày một sạp hàng.
Đương nhiên, để trán hiềm nghi, Trần Thuận dùng túi đựng đồ của Mặt Sẹo.
Trong túi của Trần Thuận chứa một vài loại đan dược.
Vốn dĩ những thứ này đều là hắn tự luyện chế ở địa cầu.
Những thứ này đã được lấy ra ở hội trao đổi Thanh Sơn.
Nhưng, lúc này đây, Trần Thuận cũng không giống như lúc ở hội trao đổi Thanh Sơn, các loại đan dược cực phẩm đều được chỉ được bày ra vài món.
Nếu đã là kẻ tán tu, không nên có nhiều đan dược cực phẩm, nếu lấy ra, tức là tự mình tìm đến phiền toái.
Trần Thuận lấy ra một lộ đan dược cực phẩm Bồi Nguyên Đan, một lọ Nguyên Đan chất lượng cao, mấy lọ Khỏa Tụ Khí Đan, còn có mấy thứ đám người Đao Ba Kiểm thích sưu tầm, đều là loại đan được chất lượng trung bình và xấu khiến Trần Thuận rất chướng mắt.
Sau khi phân loại, mỗi thứ được chứa trong một bình ngọc nhỏ, đặt trên sạp hàng.
Chợ xá nơi này khác hẳn trên địa cầu.
Sau khi bày hàng, Trần Thuận cũng không rao hàng.
Nếu có người cần đến, tự khắc họ sẽ tới.
Quả nhiên, rất nhanh có hai người đi tới.
Thì ra là một cặp anh em ruột.
“Xin hỏi, Bồi Nguyên Đan này, có phẩm chất gì?”
Hai người cùng hỏi.
Trên mặt họ đều mang theo vẻ mong chờ.
“Cực phẩm!”
Trần Thuận thản nhiên nói.
Sau khi nghe được hai chữ cực phẩm, hai anh em đều thể hiện sự mừng rỡ ra mặt.
Hai người bọn họ hiện tại như gương vỡ lại lành, cũng không quá chậm chạp, lấy một ít linh thạch mua đan dược, thậm chí mua được thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, nhưng vẫn còn hơi kém một chút.
Giống như còn cách một tầng sợi, nhưng lại không thể đâm xuyên qua.
Bởi vậy, gần đây hai người tìm kiếm thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
Nhưng cực phẩm đan dược khó thấy, kẻ tán tu như bọn họ muốn có được thì phải đến chợ đen, mà giá cả quá đắt.
Không nghĩ tới, vì tới sự kiện Diệu Dục lầu,thành Long Hoa, lại có thể gặp một sạp hàng nhỏ có bán cực phẩm Bồi Nguyên Đan.
Hai người tỏ ra hưng phấn khác thường.
“Vị sư huynh này, có thể nghiệm chứng cho chúng tôi thấy không?”
Hai người thấy Trần Thuận so với mình hơn vài tuổi, nên xưng hô sư huynh.
“Không thành vấn đề!”
Trần Thuận gật đầu đáp.
Sau đó hai tay vung lên, một lọ cực phẩm đan dược trên quầy hàng bay lên, trôi nổi giữa không trung rồi dừng lại trên tay hai người kia.
Hai người hơi sững sờ, Trần Thuận chẳng lẽ không sợ bọn họ mang đan dược bỏ chạy?
Lập tức hai người trở lại trạng thái bình thường.
Trần Thuận chỉ cần vung tay lên, trao đan dược tận tay bọn họ, đủ để thấy thực lực hơn hẳn bọn họ, căn bản hắn không lo bọn họ có tâm tư không tốt.
Sau khi bắt lấy bình thuốc, hai anh em vội mở ra, thấy mùi thuốc bay ra, nhất thời chấn động.
Càng là loại đan dược chất lượng kém, mùi thuốc đông y càng đậm.
Dựa theo mùi thuốc này mà nói, quả thật so với thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, chỉ thua một chút.
Sau đó, bọn họ đổ thuốc ra.
Màu pha lê sáng rõ!
Thuốc được cô đặc mà không tan!
Còn chưa nuốt xuống bụng, hai anh em họ dường như chạm cảnh giới mà lâu nay họ chưa vượt qua, nhất thời buông lỏng một chút.
Hai người lập tức mừng rỡ.
Đưa đan được cất vào bình ngọc, nhìn về phía Trần Thuận.
“Xin hỏi sư huynh, một quả cực phẩm Bồi Nguyên Đan tốn bao nhiêu linh thạch?”
Ánh mắt của hai người hiện lên vẻ chờ mong.
Trần Thuận trước khi mở sạp hàng, cũng có hiểu biết.
Ở chân giới duy nhất, Bồi Nguyên Đan cấp thấp, bình thường cũng tốn mười khối linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên.
Đối với Bồi Nguyên Đan loại trung, ít nhất cũng hai mươi linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên, thậm chí có thể bán được bao mươi linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên.
Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, ít nhất năm mươi linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên, mà chưa chắc thấy được để mua.
Mà cực phẩm Bồi Nguyên Đan, thấp nhất cũng một trăm linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên, cơ bản không có trên thị trường!
Ở chợ đen, quả thật có, nhưng, chợ đen thật sự rất đắt tiền, giá cả có thể lên tới mấy trăm linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên.
Suy nghĩa một chút, Trần Thuận nói: “Một trăm hai mươi khối linh thạch hạ phẩm đổi lấy một viên, nếu đổi thành trung phẩm, một khối là được!”
Hai anh em kia nghe vậy thì vui sướng vô cùng.
Bọn họ nghĩ đến Trần Thuận có cực phẩm Bồi Nguyên Đan, so với chợ đen, có đắt hơn cũng không bao nhiêu.
Lại càng không nghĩ tới, so với giá cả bình thường còn thấp hơn đôi chút.
Phải biết rằng, tuy nói là cực phẩm Bồi Nguyên Đan, thấp nhất một trăm linh thạch hạ phẩm , nhưng nếu không phải kẻ ngốc thì đều rõ ràng cơ bản không có mức giá này, bình thường lưu hành ở chợ cũng một trăm có lẻ, nếu ở chợ đen còn mắc hơn nữa.
“Sư huynh, chúng tôi muốn có hai lọ cực phẩm Bồi Nguyên Đan, nhưng linh thạch loại trung chúng tôi không có, chỉ có linh thạch hạ phẩm .”
Hai anh em hơi áy náy nói.
Trần Thuận nghe vậy cũng không thất vọng!
Một khối linh thạch loại trung, tương đương với một trăm khối linh thạch hạ phẩm về mặt năng lượng, nhưng cơ bản nếu lấy linh thạch loại trung trao đổi linh thạch hạ phẩm , giá trị của linh thạch loại trung hiển nhiên cao hơn.
“Sư huynh, đây là toàn bộ tiết kiệm của hai anh em chúng tôi, vốn định mang ra chợ đen, tìm một viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan.
Nói thật, mua được một viên, cơ hội xa vời!
Nhưng bây giờ, ở chỗ sư huynh lại mua được hai viên, thật ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, tuy rằng sư