Kiếm Luyện Ngục xuyên qua người ông ta từ phía sau lưng!
Khí lạnh trong kiếm Hàn Mang được Trần Thuận dung nhập vào kiếm Luyện Ngục lại phá huỷ lục phủ ngũ tạng trong người ông ta!
“Không thể nào!”
Vương Sơn Nam cảm thấy trong người mình truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, vẫn cảm thấy rất khó tin.
Nhưng sinh mệnh lực bắt đầu trôi đi, khí thế yếu dần, sự đau đớn kịch liệt không có chỗ nào không nhắc nhở ông ta rằng tất cả mọi thứ đều không phải chuyện vô căn cứ!
“Dù ông đây có chết cũng phải kéo cậu theo!”
Nét mặt Vương Sơn Nam đột nhiên trở nên điên cuồng và oán hận, mạnh mẽ đè nén thương tích trên người, chân nguyên đột nhiên bùng nổ, biến thành một con mãnh hổ đánh về phía Trần Thuận.
Muốn Trần Thuận biến thành bột phấn rồi nuốt vào trong bụng!
Trần Thuận làm gì có thời gian dây dưa với một Thông Thần Cảnh sơ kỳ, đánh một quyền về phía con mãnh hổ đang nhào tới.
Đánh trúng đỉnh đầu mãnh hổ hoá thành từ chân nguyên.
Mãnh hổ lập tức tan vỡ, biến thành vô số chân nguyên, cũng không còn chút sức sát thương nào nữa!
“Sao… Sao cậu lại mạnh đến thế được?”
Vương Sơn Nam phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nói!
Biểu hiện của Trần Thuận có thể sánh bằng những thiên tài tuyệt thế ở Đông Vực này rồi.
Chỉ Luyện Khí đỉnh phong đã thắng được Thông Thần Cảnh!
Có thể nói là thiên tài trong thiên tài!
“Không phải tôi quá mạnh, mà là ông quá yếu, thế giới ông nhìn thấy quá nhỏ, ông sẽ mãi không hiểu được cái gì mới là thiên tài đâu!”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, tốc độ cũng không hề chậm lại.
Sau khi nói xong, anh chạy vào trong nhà trọ, mà thân thể Vương Sơn Nam cũng đã nổ tung!
…
…
Cùng lúc đó, trong nhà trọ.
“Cô gái nhỏ, cô tên Thiên Tuyết đúng không?”
Nghiêm Tùng cười phơi phới nhìn Thiên Tuyết, hai mắt sáng lên, hắn ta đã điều tra rõ ràng, cũng biết tên Thiên Tuyết rồi.
“Cái tên rất hay, làn da như tuyết, trắng nõn nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng!”
“Cũng trong sáng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần, ha ha, cô đi theo thằng nhóc kia lâu như thế mà vẫn còn trong trắng, thật là ông trời phù hộ tôi mà!”
Nghiêm Tùng vốn cho rằng Thiên Tuyết là đi theo hầu hạ Trần Thuận, hắn ta hoàn toàn không tin Thiên Tuyết là em gái Trần Thuận như lời hắn nói.
Nhưng hôm nay hắn ta phát hiện có lẽ Trần Thuận không lừa mình, nếu không hắn ta thật sự không nghĩ ra được vì sao Trần Thuận dẫn một người đẹp ngon miệng như thế theo bên cạnh mà lại không làm gì!
Nhưng trước đó hắn ta chỉ hận không thể bắt được Thiên Tuyết mà bây giờ lại không nôn nóng chút nào.
Đương nhiên Thiên Tuyết đã nằm trong sự khống chế của hắn ta, chỉ cần hắn ta muốn, ăn bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng cứ ăn luôn như thế thì quá nhàm chán!
Hắn ta muốn đợi Trần Thuận về, sau đó kêu đám người Vương Sơn Nam bắt lấy Trần Thuận, sau đó phế hắn đi.
Rồi áp giải hắn vào phòng.
Hắn ta muốn Trần Thuận chính mắt nhìn thấy.
Chỉ có thế, Nghiêm Tùng mới cảm thấy thú vị!
Cũng thật sự xem như đã báo được mối thù lúc trước!
Nghĩ đến đây, trong mắt Nghiêm Tùng loé lên sát khí!
Thiên Tuyết, hắn ta muốn giữ lại, Trần Thuận, chỉ có thể chết!
Nghĩ đến những chuyện này, Nghiêm Tùng càng cười tươi hơn, hôm nay đợi ba tiêu diệu phủ Thành chủ, sau đó giết chết Long Hoa thì thành Long Hoa đã là của nhà mình, hắn ta cũng không cần lo lắng nữa, muốn làm gì thì làm!
Nghiêm Tùng đột nhiên nhìn về phía Thiên Tuyết: “Cô không thể nhúc nhích, cũng không nói chuyện được, thật sự có hơi không thú vị!”
Sau khi nói xong, trong tay Nghiêm Tùng đột nhiên xuất hiện một lá bùa, hắn ta ném lên người Thiên Tuyết, bùa lập tức như hoà vào trong người cô ta.
Sau đó, Thiên Tuyết thở hổn hển nói: “Nghiêm Tùng, anh dám làm thế, nhất định anh Trần sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
“Ha? Hắn là cái thá gì chứ? Nói thật cho cô biết nhé, hôm nay nếu hắn thấy tình hình không đúng, chạy trốn thì thôi, chứ mà dám xuất hiện ấy, hừ, tôi sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Nghiêm Tùng hừ lạnh một tiếng.
“Bỏ đi, tôi thật sự đợi không kịp nữa rồi, nếm thử trước đã rồi tính, đợi hắn về rồi lại diễn thêm lần nữa cũng không muộn!”
Nói xong, Nghiêm Tùng nở nụ cười đồi bại.
Sau đó duỗi tay về phía khuôn mặt trắng ngần như tuyết, vô cùng mịn màng của Thiên Tuyết!
Nhưng vào lúc tay Nghiêm Tùng chỉ còn cách mặt Thiên Tuyết chừng một tấc, ánh mắt vô cùng căm hận của cô ta lập tức trở thành vẻ hưng phấn và hy vọng.
Còn Nghiêm Tùng thì sững người lại.
Bàn tay cũng không duỗi đến gần được nữa!
Trên trán hắn ta còn có một tầng mồ hôi chảy ra!
Người bắt đầu không nhịn được run rẩy.
“Anh… Anh vào đây bằng cách nào? Người… Người của tôi đâu?’
Nghiêm Tùng run rẩy hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi xoay người lại.
Trong mắt là một chàng trai mặc đồ đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng!
“Anh đoán xem!”
Trần Thuận như đang nói đùa, trong giọng nói lại mang theo sát khí dày đặc như phát ra từ nơi âm phủ.
Sau khi nghe thấy giọng nói đó, Nghiêm Tùng run như cầy sấy!
Hắn ta thật sự không hiểu nổi, dưới lầu được thành vệ quân bao vây, lại còn có một thống lĩnh Thông Thần Cảnh sơ kỳ và sáu đội trưởng Luyện Khí