Tại nhà họ Vương ở Giang Châu.
Ở sảnh lớn phòng họp vang lên tiếng quát mắng nổi giận.
“Thằng súc sinh, mày phải chết!”
Các bảo mẫu, người giúp việc ở xung quanh nghe tiếng quát đều giật mình run sợ, ai nấy vội vàng nhanh chân cất bước xa nơi này.
Bọn họ đều biết, khi ông chủ tức giận, ai dám chọc vào làm ông ấy không vui thì cũng coi như gặp xui, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
“Lôi Báo, cậu có biết tội chưa?”
Vương Chính, gia chủ nhà họ Vương, đang nhìn Lôi Báo đứng giữa sảnh lớn, cơn giận bùng lên tân óc, ông hận đến mức muốn một bạt tay đánh chết Lôi Báo.
“Tôi không bảo vệ tốt cho cậu chủ, tôi biết tội, cam nguyện chịu phạt!”
Lôi Báo quỳ sụp xuống đất, cả người run cầm cập.
Y vốn là người tự phụ, thêm nữa năng lực của y cũng chỉ cách võ đạo đại thành một bước, nên đa số y không coi ai ra gì, ví dụ như Chuông Báo Tử. Dù Chuông Báo Tử có là người được xưng là Quyền vương ở giải đấu ngầm thì Lôi Báo cũng chẳng để vào trong mắt, chr coi Chuông Báo Tử là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi.
Nhưng còn với Vương Chính trước mặt thì Lôi Báo tâm phục khẩu phục tự đáy lòng, nếu không thì y cũng sẽ không ở lại nhà họ Vương lâu như vậy.
“Hung thủ đâu?”
Vương Chính để mặc Lôi Báo quỳ trên nền nhà, lạnh lùng hỏi.
Vương Hạo là con trai trưởng đích tôn của ông, tuy suốt ngày chỉ biết ăn diện quần áo lụa là, nhưng dù sao thì Vương Hạo vẫn còn trẻ, sau này tăng cường rèn luyện vài năm, tương lai sẽ tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Vương.
Nhưng bây giờ, con trai của ông đã chết rồi.
“Lôi Báo vô dụng, chỉ biết tên hắn là Trần Thuận, là rể của nhà họ Tống, chồng của Tống Thiên Hy, còn những cái khác thì Lôi Báo không rõ.”
Nói xong, cổ họng Lôi Báo thấy lờm lợm, y không nhịn được mà ho ra máu.
Tuy Trần Thuận không giết Lôi Báo, nhưng sau đó cũng đả thương y, đó cũng là lời cảnh cáo của Trần Thuận khi Lôi Báo nói năng không tôn trọng.
Thậm chí, Lôi Báo còn nghi ngờ: nếu như Trần Thuận không vì muốn cho y về chuyển lời thì chắc kết cục của y cũng rất có thể giống với Vương Hạo.
“Tống Thiên Hy, con gái của Tống Kiến Nguyên?” Vương Chính nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Diệt trừ nhà họ Tống, đưa Tống Thiên Hy và Trần Thuận đến đây cho, tao muốn chúng phải chôn chung với con trai tao!”
Vương Chính giận dữ.
Chỉ là một nhà họ Tống bé nhỏ thôi mà dám giết con trai của ông, đúng là tự tìm chết.
“Ba, tuyệt đối không thể làm vậy!”
Vương Minh Vy im lặng ở bên cạnh nãy giờ bất ngờ lên tiếng.
Vương Chính cau mày nhìn về phía Vương Minh Vy, ánh mắt ông có phần ôn hòa hơn: “Con sao vậy?”
Vương Minh Vy không còn trạng thái uể oải lười biếng bình thường, cô không lập tức trả lời câu hỏi của Vương Chính, mà nhìn Lôi Báo: “Lôi Báo, cậu có thể sống trở về là vì Trần Thuận muốn cậu chuyển lời gì sao?”
“Cô chủ anh minh.” Lôi Báo khẽ run trong lòng, môi y khẽ mấp máy nhưng cả buổi trời cũng không thốt ra được chữ nào.
“Nói.”
Vương Chính nhìn Lôi Báo như vậy, bực bội quát lên.
“Trần Thuận nói, hắn rõ ràng đã cảnh cáo chúng ta rồi, nhưng cậu chủ Vương Hạo vẫn dám động vào người phụ nữ của hắn, tội này, đáng tru di toàn tộc!”
Khi nói đến đây, giọng Lôi Báo đã bắt đầu run lên.
Có vẻ như y có thể đoán trước được Vương Chính sẽ tức giận như thế nào khi nghe được lời nói này.
“Láo xược!”
Quả nhiên, Vương Chính tức giận đến mức muốn nổ tung.
Trong cơn tức giận, ông đập tay vào chiếc bàn bên cạnh, bàn lập tức vỡ thành bốn, năm mảnh.
Gương mặt xinh đẹp của Vương Minh Vy cũng lạnh lung băng giá.
Nhưng Vương Minh Vy biết, phía sau vẫn còn nữa, môi đỏ cử động, cô nói: “Tiếp tục nói!”
Lôi Báo có chút kinh sợ, y sợ Vương Chính nhất thời tức giận sẽ giết chết y, nhưng mà khi nghĩ đến thủ đoạn dã man của Trần Thuận, y rùng mình, vội nói tiếp: “Hắn còn nói, nể tình đây chỉ là chuyện do một mình cậu chủ Vương Hạo làm nên chúng ta chuẩn bị một lô dược liệu mà hắn yêu cầu thì hắn sẽ không truy cứu nhà họ Vương nữa, bằng không thì…”
Lôi Báo nuốt nuốt nước miếng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Những lời tiếp theo, y thật sự lo Vương Chính tức giận quá mà giết cậu.
“Nói.”
Trái ngược với dự kiến của Lôi Báo, Vương Chính lúc này lại bình tĩnh khác thường, giận dữ sẽ khiến cho ông mất đi lý trí và khả năng phán đoán, suy xét.
“Bằng không, bằng không… Từ nay về sau, Giang Châu sẽ không còn nhà họ Vương nữa!”
Lời này có nghĩa là gì? Là nếu như nhà họ Vương không nghe lời thì sẽ diệt cỏ tận gốc nhà họ Vương, xóa sổ nhà họ Vương ở Giang Châu.
“Được, được lắm, này đã không phải cuồng vọng rồi, chỉ dựa vào một mình hắn mà dám nói xóa sổ nhà họ Vương ở Giang Châu, đúng là người điên nói mớ!”
Vương Chính giận dữ cười ha hả!
“Cô chủ, Trần Thuận còn bảo tôi chuyển lời riêng cho cô.” Lôi Báo cảm giác như mình đang ở ranh giới giữa sống và chết.
Nhưng y lại không dám không chuyển lời.
Y quả thật khiếp sợ sau khi chứng kiến thủ đoạn dã man của Trần Thuận!
Nếu Trần Thuận biết y không chuyển những lời nói của hắn đàng hoàng và đúng người, vậy thì kết cục của y …, y chỉ mới nghĩ thôi cũng đã rùng mình.
Hình ảnh kết cục thê thảm của