Toàn bộ đao dài toát ra một áp lực nặng nề!
Nghiêm Đạc nâng đao, chỉ thẳng về phía Long Hoa!
"Chết đi!"
Nghiêm Đạc đột nhiên chém một đao xuống!
Chân nguyên trong cơ thể Long Hoa khởi động, sẽ tự bạo, tuy nhiên dù có chết, ông ta cũng sẽ không để những người này được lợi.
Đồng thời, ông ta vẫn muốn nghĩ cách tìm một con đường sống cho Long Tiềm.
Tuy nhiên, ngay vào lúc này, biến chuyển kỳ lạ đột ngột xảy ra!
Ngay tại khi một đao của Nghiêm Đạc rơi xuống, Long Hoa chuẩn bị tự bạo, Long Tiềm phải mất mạng thì một tia chớp màu đen cắt qua không gian, lập tức đánh xuống trước mặt mất người Long Tiềm.
Bùm!
Giây tiếp theo, đao của Nghiêm Đạc chợt bị nứt toác ra!
Mà thứ cắt ngang qua trước mặt mọi người chính là một thanh kiếm dài đen nhánh!
Thanh kiếm đang không ngừng rung động, phát ra tiếng rung rung!
Sắc mặt Nghiêm Đạc hoàn toàn thanh đổi, thanh đao này của ông ta thế mà lại bị đánh vỡ, thực lực của kẻ đó ít nhất cũng phải ở đỉnh Thông Thần Cảnh, rốt cuộc là ai?
"Trần Thuận!"
Long Tiềm nhìn thấy thanh kiếm này, đồng tử lập tức giãn to ra.
Anh ta từng nhìn thấy thanh kiếm này, đó chính là kiếm của Trần Thuận.
Lúc này, mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực xuất hiện, tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại.
Đập vào mắt là hai bóng người một đen một trắng đang đứng sau lưng mọi người!
Không, có lẽ chính xác hơn là ba người!
Thanh niên mặc đồ màu đen kia dùng một tay hóa thành năng lượng, còn xách theo một người đầm đìa máu, gần như đã không thể nhìn rõ hình dáng!
"Tùng Nhi!"
Nghiêm Đạc nhìn thấy cảnh này thì lập tức kinh lãi kêu lên.
Người khác không biết, nhưng ông ta có thể nhận ra cái người đã hoàn toàn không nhìn rõ diện mạo này là ai trong chớp mắt.
Đó là con của ông ta, đứa con duy nhất của ông ta, Nghiêm Tùng!
"Ba, cứu... Cứu con...!" Sau khi phải chịu tra tấn đau đớn mà bản thân không thể chịu nổi, Nghiêm Tùng gần như muốn tắt thở.
Nhưng lúc này, sau khi nhìn thấy Nghiêm Đạc, Nghiêm Tùng bỗng nhiên có chút tinh thần trở lại, chịu đựng đau đớn toàn thân, cố gắng vươn tay với Nghiêm Đạc, lẩm bẩm nói.
Đáng tiếc, lúc này anh ta cũng đã gần như không thể phát ra tiếng, miệng nhếch lên, gian nan nắm lấy cọng rơm cứu mạng Nghiêm Đạc này.
"Thằng khốn kiếp, mày muốn chết đúng không, thả con tao ra!"
Giờ phút này, sắc mặt Nghiêm Đạc thay đổi hoàn toàn, ông ta gầm lên.
"Nếu ông tự sát thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ, cho anh ta một con đường sống!"
Trần Thuận thản nhiên nói.
"Trần Thuận, nếu hôm nay mày không ngoan ngoãn thả con trai tao ra thì tao nhất định sẽ khiến mày tan xác!"
Sắc mặt Nghiêm Đạc tối tăm vô cùng, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường đao, sát khí nồng đậm!
Nhưng vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ.
Ông ta có thể nhận ra sinh mạng của con trai mình đang bị đe dọa, có lẽ chỉ cần trong đầu Trần Thuận có một suy nghĩ thôi thì mạng của Nghiêm Tùng sẽ lập tức kết thúc, mặc dù ông là Thông Thần Cảnh hậu kỳ nhưng cũng không nhất định có thể cứu được Nghiêm Tùng!
"A? Vậy sao?" Trên mặt Trần Thuận hiện lên nụ cười lạnh: "Nếu tôi không thả anh ta, ông có thể làm gì được tôi?"
Sắc mặt Nghiêm Đạc u ám, giọng nói mang theo sát ý: "Mày thả con tao ra, tao sẽ thả cho mày đi!"
"Lời này nói ra có lẽ chính ông cũng không tin!"
Trần Thuận khinh thường cười nói.
"Trần Thuận, tao đã điều tra ra ở Đông Vực không có luyện đan sư tam phẩm họ Trần, cũng không có luyện đan sư tam phẩm nào có học trò họ Trần, mày thực sự nghĩ tao không thể làm gì được mày à?"
Nghiêm Đạc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn Trần Thuận!
"A, tôi sợ quá!" Trần Thuận cười lạnh nói: "Quên đi, tôi không thể trêu vào, con của ông trả ông"
Dứt lời, Trần Thuận dùng một tay nắm lấy Nghiêm Tùng, sau đó ném về phía Nghiêm Đạc.
Đồng tử của Nghiêm Đạc co rút lại, Trần Thuận dễ nói chuyện như vậy?
Tuy nhiên Nghiêm Đạc cũng không kịp suy nghĩ kỹ, nhanh chóng xông lên phía trước tiếp lấy Nghiêm Tùng!
Chỉ cần Nghiêm Tùng không chết thì không sao cả. Dù bị thương nặng, ông cũng có cách chữa khỏi cho con mình.
"Trần Thuận, mày đi chết đi cho tao!"
Ngay khi đỡ được Nghiêm Tùng, trường đao trong tay Nghiêm Đạc lập tức chém về phía Trần Thuận.
Thanh đao dài mấy mét này của Nghiêm Đạc ngang nhiên chém xuống.
Giống như muốn xé rách đất trời.
Bao phủ lấy Trần Thuận và Thiên Tuyết.
Chỉ là một cái đỉnh luyện khí mà thôi, không có gì cần phải kiêng dè, ông có thể giết trong chớp mắt!
"Nghiêm Đạc, cẩn thận!"
Nhưng đúng lúc này, Ngân Trần bỗng nhiên hô lên!
Hả?
Trong thoáng chốc, Nghiêm Đạc vẫn chưa kịp phản ứng!
Nhưng mà giây tiếp theo, sắc mặt Nghiêm Đạc cũng chợt thay đổi!
Đao dài đang bổ về phía trước cũng đột ngột thu lại!
Muốn ném Nghiêm Tùng đang được ông ta ôm trong ngực ra!
Chẳng qua lúc này sắc mặt Nghiêm Tùng đang vô cùng kinh hoàng, cơ thể hoàn toàn không nghe theo ông ta chỉ bảo, máu thịt trên hai tay bóc ra, hóa thành hai tay xương khô, đột ngột đánh vào chỗ quan trọng trên cơ thể Nghiêm Đạc.
Đòn tấn công dũng mãnh vô cùng!
"Đây không phải Tùng Nhi!"
Trong lòng Nghiêm Đạc kinh hãi vô cùng, Nghiêm Tùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng dựa vào bảo vật mới có thể đi lên đến luyện khí trung kỳ, thậm chí ngay cả một luyện khí kỳ đầu nó cũng chưa chắc đã đánh được.
Nhưng mà lúc này Nghiêm Tùng bỗng nhiên bùng nổ, uy thế này không thua kém gì chính Nghiêm Đạc ông.
"Dám giả mạo con tao, đi chết đi!"
Nghiêm Đạc chuyển tay, vung thanh đao đao nhắm vào Trần Thuận sang Nghiêm Tùng.
Hơn nữa lại xuất thêm vô số chân nguyên để đánh ra đòn này.
Mặc dù như vậy, Nghiêm Đạc cũng không có tự tin rằng mình có thể dùng một chiêu để đánh tan "Nghiêm Tùng giả" này
Nhưng mà, giây tiếp theo.Răng rắc!
Tiếng đao đánh vào xương cốt vang vọng tận phía