“Hai vị, lần này so đan, luyện chế đan dược tam phẩm, Trúc Nguyên Đan!”
“Giới hạn là hai giờ, lấy tỉ lệ thành công của thuốc và chất lượng tổng hợp lại để đánh giá kết quả thắng thua.”
Cơ Viễn Bác lập tức nói.
“Có thể!”
“Được!”
Hai người gật đầu.
Sau đó nhà họ Cơ đưa tất cả những nguyên liệu cần có để luyện chế Trúc Nguyên Đan lên.
Hai người tự mình đi vào, tự chọn khu vực luyện đan.
“Cậu nhóc, giống như cậu đã nói, chung quy lại thì luyện đan phải dùng thực lực để nói, đừng đợi lát nữa sẽ lộ tẩy.”
“Nếu bây giờ cậu nhận thua thì lát nữa đỡ phải xấu hổ!”
Tần Nghị cười khẩy.
Trần Thuận giống như không nghe thấy.
Không nhìn anh ta.
Cũng không thèm để ý đến anh ta.
Đột nhiên Tần Nghị cảm thấy mình như thằng hề, đang biểu diễn một mình.
Vẻ mặt lập tức tối sầm lại.
Sau đó không nhìn Trần Thuận nữa.
Bắt đầu lựa chọn dược liệu để chuẩn bị luyện đan.
Toàn bộ quá trình vô cùng thuần thục.
Thủ pháp cũng như nước chảy mây trôi.
Có thể thấy được bản lĩnh luyện đan.
Sau khi nhanh chóng phân loại các loại dược liệu khác nhau thành các loại và lựa chọn liều lượng.
Tần Nghị liền khơi địa hỏa.
Vỗ lò luyện đan một cái.
Bắt đầu ném vào trong lò luyện đan một loại dược liệu, cô đặc dược tính, tôi luyện đến khi ra tạp chất.
Đặc biệt là trong quá trình luyện đan, thi thoảng Tần Nghị có dùng đến thủ pháp luyện đan độc nhất vô nhị của Tiên Võ Đan Tông hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Lần này Tần Nghị vô cùng tập trung.
Anh ta nhất định phải thắng.
Cho dù là vì tham vọng của anh ta.
Hay là vì muốn làm Trần Thuận mất mặt.
Anh ta đều muốn dùng hết sức lực.
Sau khi nhìn thấy Tần Nghị hết sức tập trung, tỉ mỉ, cẩn thận trong quá trình luyện đan thì hầu hết mọi người đều tỏ ra tán thưởng.
Cho dù Cơ Viễn Bác và Cơ Dao không thích Tần Nghị nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không thể không thừa nhận rằng thái độ làm người của Tần Nghị chẳng ra sao cả, nhưng trên phương diện luyện đan thì vẫn cực kì thiên phú.
Nếu không thì làm sao có khả năng trở thành trưởng môn phái Tiên Võ Đan Tông.
Trái lại, ở phía Trần Thuận.
Trong khi Tần Nghị đã tiến hành luyện đan được gần một nửa thì Trần Thuận vẫn còn chưa có động tác gì.
Vẫn chỉ đang chậm rãi ung dung lựa chọn nguyên liệu luyện đan.
Sau khi chọn lựa xong nguyên liệu luyện đan, Trần Thuận không có động tác tiếp theo.
Hai tay đút túi!
Quay người.
Nhìn Tần Nghị luyện đan đầy hứng thú.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Con ngươi Cơ Viễn Bác hơi co lại, nhưng không lên tiếng.
Cơ Dao thì nghi ngờ không thôi.
Nhưng họ đều cho rằng có thể Trần Thuận có dự định gì khác.
Nhưng mà nửa giờ trôi qua.
Tần Nghị luyện đan đã thành công một nửa.
Trần Thuận vẫn không có động tác gì.
Một giờ trôi qua.
Tần Nghị đã bắt đầu đến giai đoạn kết thúc công việc luyện đan.
Trần Thuận vẫn không có động tác gì như cũ.
Vẫn luôn nhìn Tần Nghị luyện đan.
Giống như không phải hắn đến giao đấu.
Mà trái lại càng giống như một khán giả.
“Ông nội, sao anh ta vẫn cứ bất động chứ?”
Một cô bé nhà họ Cơ chớp chớp đôi mắt to, nhìn Trần Thuận một cái rồi lại nhìn ông nội của mình một cái, tò mò hỏi.
“Cái này...” Nhất thời ông lão không nói gì, một lát sau mới chỉ vào Tần Nghị, vô cùng nhỏ giọng nói với cô bé trong lòng mình: “Liễu Liễu, cháu chú ý xem anh trai kia luyện đan, luyện đan phải cẩn thận tỉ mỉ, phải học tập anh ta, sau này cũng phải nỗ lực trở thành Tam Phẩm Đan Sư, thậm chí cao hơn, biết chưa?”
Liễu Liễu cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Nhưng sau khi nhìn Tần Nghị một chút thì cảm thấy hơi nhàm chán, lại quay đầu nhìn Trần Thuận.
Dù là Trần Thuận hoàn toàn không có động tác gì, giống như là một bức tranh đang nhìn tĩnh lặng.
Liễu Liễu vẫn nhìn Trần Thuận.
Hình như Trần Thuận cảm nhận được ánh mắt của Liễu Liễu.
Đưa mắt nhìn về phía Liễu Liễu, nhếch miệng nở một nụ cười.
Thậm chí còn vẫy tay với Liễu Liễu.
Trong đôi mắt to đen bóng của Liễu Liễu hiện lên một tia sáng, bỗng nhiên giọng nói bi bô hỏi: “Anh trai, vì sao anh không luyện đan chứ? Anh trai kia cũng sắp luyện xong rồi.”
“Em gái nhỏ, em tên là gì?” Nụ cười trên mặt Trần Thuận rất dịu dàng.
“Anh trai, em tên là Liễu Liễu!” Liễu Liễu trả lời.
Cảnh tượng này không khỏi làm mọi người đen mặt lại.
Tần Nghị đã sắp luyện đan xong.
Hơn nữa xem ra rất thành công.
Mà Trần Thuận không chỉ vẫn luôn không luyện đan mà lúc này lại còn trò chuyện với một cô bé.
Ngay cả Cơ Viễn Bác lúc này cũng bỗng nhiên có chút hoài nghi, Trúc Nguyên Đan có chất lượng cực phẩm kia thật sự là do Trần Thuận luyện chế sao?
Phải biết là luyện chế đan dược có chất lượng cực phẩm cần sử dụng thời gian và sức lực càng nhiều hơn nữa.
Nhưng Trần Thuận lại luôn thoải mái nhàn nhã, vẫn chưa luyện đan.
Cho dù nói lùi một vạn bước thì Cơ Viễn Bác vẫn tin tưởng Trần Thuận thật sự có thể luyện chế ra Trúc Nguyên Đan có chất lươnug cực phẩm, nhưng lần này quy định thắng bại trong vòng hai giờ, cho dù bây giờ Trần Thuận chính thức bắt đầu luyện đan thì cũng chưa chắc đủ thời gian.
Cơ Dao cũng thế, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ cô ta nhìn nhầm?
Hay là nói Trần Thuận có năng lực thông thiên triệt địa, trong chớp mắt đã có thể thành đan?
Nhưng điều này chắc chắn là không thể.
Trong tiên giới hiện nay không ai có thể làm được điều này.
“Liễu Liễu, em cảm thấy anh ta luyện đan thế nào?”
Trần Thuận nhìn Liễu Liễu, nụ cười trên mặt cực kì thân thiện.
“Liễu Liễu cảm thấy quá phiền toái, không thích.”
Liễu Liễu lắc đầu.
“Liễu Liễu, đừng nói liều, thủ pháp luyện đan của người anh trai này tinh xảo, nền tảng vững chắc, lúc nào nên dùng độ lửa thế nào, dùng số lượng nhiều hay ít các loại dược liệu, đều vô cùng chính xác, rất