“Làm sao có thể?”
Những người phản ứng đầu tiên chính là nhóm bác sĩ kia.
Bọn họ đang nhìn đường cong nhịp tim nhấp nhô hiển thị trên màn hình.
Tuy nhịp rất chậm, hoàn toàn chưa phải là nhịp tim tiêu chuẩn của người sức khỏe ổn định.
Nhưng điều này chứng tỏ điều gì?
Chính là người đã bị phán án tử, một lần nữa xảy ra dấu hiệu của sự sống, đúng là sống lại rồi…
Chuyện này sao có thể chứ?
Căn bản không thể nào…
Trong lịch sử y học chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
Chuyện này đúng là kỳ tích mà.
Tất cả bác sĩ và y tá đều ngây người.
Vốn dĩ Tống Thiên Hy đã tuyệt vọng rồi, nhưng kết quả kỳ tích thật sự đã xuất hiện.
Trần Thuận đúng là đã cứu sống ba của cô.
Cô kích động cả người như run lên, đến độ nơi căng đầy nào đó trên cơ thể cũng đung đưa tạo thành đường cung mê người.
“Nếu muốn tỉnh lại thì còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới được.”
Hắn vừa sống lại, linh lực trong cơ thể gần như bằng không, chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng của ba vợ, để ông ấy tiếp tục duy trì trạng thái sống thực vật, nếu muốn cứu ông ấy tỉnh lại thì phải chờ Trần Thuận tu luyện một thời gian nữa, hồi phục được chút thực lực mới được.
“Ý của anh là không chỉ cứu sống được ba, mà còn có thể làm cho ông ấy tỉnh lại sao?”
Tống Thiên Hy nói vẻ không chắc lắm, sợ bản thân nghe lầm.
“Không sai.” Trần Thuận khẳng định.
Chỉ cần thực lực của hắn khôi phục lại được một ít, có thể không cần dùng đến kim châm cứu cũng làm ba vợ tỉnh lại được.
Mà lần này, không có bất kỳ ai dám nghi ngờ Trần Thuận nữa.
Ngay cả người đã được phán án tử mà hắn cũng có thể cứu sống được thì việc cứu tỉnh một người thực vật cũng không phải là chuyện khó tin gì.
Lúc này, Trần Thuận nhìn về phía bác sĩ điều trị chính Lý Thi, nói: “Bác sĩ Lý, dám đánh cược với tôi lần nữa không?”
Sắc mặt Lý Thi khó coi tới cực điểm.
Vốn dĩ anh ta đã thắng chắc rồi, rõ ràng Tống Kiến Nguyên đã chết nhưng tại sao Trần Thuận lại có thể cứu ông ta sống lại được chứ?
Nhưng cho dù anh ta có không cam lòng đi nữa thì cũng có ích gì, đúng là Trần Thuận đã làm được.
Anh ta đương nhiên không dám đánh cược với Trần Thuận nữa.
“Không cần đâu, tôi thừa nhận y thuật của cậu rất cao minh, trước đó là do tôi quá đường đột, xin lỗi cậu.” Lý Thi cắn răng nói.
Anh ta nói xin lỗi trước, nhưng lại không đề cập gì tới chuyện cá cược của hai người.
“Một tiếng xin lỗi thì xong chuyện sao? Anh còn nhớ tới chuyện cá cược trước đó của hai chúng ta không?” Trần Thuận cười khẩy, nói.
Định cho qua như thế à?
Nghĩ được chắc?
Lúc này trong phòng bệnh, tất cả mọi người, bao gồm cả nhóm đội ngũ bác sĩ, y tá của Lý Thi đều đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Lúc trước đã nói rõ, chỉ cần Trần Thuận cứu sống được Tống Kiến Nguyên, thì Lý Thi sẽ tự vả vào mặt ba cái, đồng thời công khai thừa nhận bản thân là lang băm.
Lý Thi sẽ làm như vậy sao?
Nếu anh ta thực sự làm như vậy, nhất là công khai thừa nhận bản thân là lang băm thì tiền đồ của anh ta coi như xong.
Lý Thi trước giờ luôn là bác sỹ điều trị chính cho Tống Kiến Nguyên, có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Tống, Tống Thiên Hy định lên tiếng nói đỡ cho anh ta hai câu, hy vọng Trần Thuận bỏ qua.
Nhưng khi cô nhìn về phía Trần Thuận thì thấy hắn đang quay người đi về phía cửa ra ngoài.
“Vụ cá cược thì thôi đi, từ lúc bắt đầu tôi cũng chẳng hy vọng anh sẽ cúi đầu nhận thua. Vả lại, tôi cứu người, vì ông ấy là ba vợ của tôi, chứ không phải vì cá cược với anh. À đúng rồi, có một số phụ nữ, anh không được phép nhúng chàm đâu, tốt nhất là hãy thu lại ý nghĩ của mình đi…”
Nói xong, bóng dáng Trần Thuận cũng biến mất sau cánh cửa.
Có lúc không tát vào mặt còn có hiệu quả hơn tát mặt gấp trăm lần.
Nếu Trần Thuận thực sự ép Lý Thi tự tát mặt thì hắn sẽ trở thành kẻ tiểu nhân thích gây sự.
Mà bây giờ, lang băm là Lý Thi, đánh cược thua liểng xiểng cũng là Lý Thi…
Bên trong phòng bệnh, yên lặng như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lý Thi cũng có sự thay đổi, Lý Thi và Trần Thuận, bất kể là về y thuật hay là nhân phẩm, vừa so sánh đã có thể phân cao thấp được ngay.
Mặc dù ngoài miệng mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều khịt mũi xem thường Lý Thi.
Lý Thi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, anh ta biết rằng hình tượng của bản thân xem như đã mất sạch rồi.
“A… Trần Thuận, cậu tuyệt đối đừng rơi vào tay tôi, nếu không, chắc chắn tôi sẽ giết chết cậu.” Lý Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta quả thực hận Trần Thuận đến tận xương tủy.
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt những cảm xúc giận dữ kia vào trong.
Tống Thiên Hy khẽ sững sờ nhìn ra cửa, người này có còn là Trần Thuận hết ăn lại nằm, yếu đuối bất tài trong mắt người khác, người chồng trên danh nghĩa của cô không?
Cô vốn tưởng rằng, bản thân sớm đã hiểu rõ Trần Thuận, thậm chí còn hiểu rõ Trần Thuận là loại người gì hơn cả bản thân hắn.
Nhưng bây giờ, Tống Thiên Hy có hơi hoang mang, cô phát hiện hình như bản thân chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.
Lúc nãy mới là con người thật của hắn sao?
***
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Trần Thuận lười biếng duỗi eo.
Đúng là hắn còn chưa quen lắm với cơ thể yếu đuối này.
Hắn cảm nhận được, linh khí ở Trái Đất vô cùng yếu ớt, muốn hồi phục thực lực nhanh chóng, chỉ dựa vào tu luyện bình thường, chắc chắn sẽ không được.
Nhưng mặc kệ như thế nào, việc cấp bách hiện giờ là phải tìm cho được nơi có linh khí tương