Nghe vậy, hai người Lam Hà và Hứa Thương cả người chấn động.
Trong giọng nói này, xen lẫn uy thế của tu vi Thông Thần Cảnh.
Làm hai người trực tiếp khí huyết chảy ngược.
Sắc mặt hồng lên!
Chỉ có Trần Thuận, không chút biến hóa
"Núi Thanh Lôi, thủ tịch đệ tử, Chung Bình!"
Lam Hà và Hứa Thương, nhận ra người lên tiếng.
Nghe thấy hai người Lam Hà và Hứa Thương báo ra tên của đối phương.
Trần Thuận nhắm mắt lại.
Núi Thanh Lôi, anh biết.
Đại Tông Môn Đông Vực!
Tông chủ, chính là cường giả Nguyên Thần Cảnh sơ giai.
Mà Chung Bình này, Trần Thuận liếc mắt cũng nhìn ra, anh ta tu vi Thông Thần Cảnh trung kỳ.
Chung Bình thấy Trần Thuận, lạnh nhạt tự nhiên, không chút nhúc nhích.
Ngược lại nhìn Trần Thuận nhiều hơn một lần.
"Nếu để tôi nghe thấy, mấy người đàm luận về Nam Cung Tiên Tử và Tuyết Phiêu Thần Nữ, trảm không tha!"
Chung Bình hừ lạnh một tiếng.
"Vâng, cẩn tuân lệnh của Chung Bình sư huynh!"
Lúc này Hứa Thương cúi đầu, kinh hãi nói.
"Đạo tu tiên, kẻ mạnh đứng đầu, chẳng lẽ điểm quy củ ấy cũng không hiểu? Tiếng sư huynh, có thể để cho các người gọi?"
Chung Bình lại lần nữa hừ lạnh.
Lập tức sắc mặt Hứa Thương lại tái nhợt.
"Tiền bối Chung giáo huấn phải!"
Thái độ của Hứa Thương, càng khiêm tốn hơn.
Lúc này mới làm cho Chung Bình có chút hài lòng
"Tôi thấy cậu, hình như có chút không phục?"
Chung Bình thấy Lam Hà, chỉ cúi thấp đầu, không nói một lời, lại lần nữa lạnh giọng nói.
"Không có!"
Lam Hà đáp lại.
Chỉ là, răng cắn chặt, hai đấm nắm lại!
Ngươi không biết, đối với tiền bối có tu vi cao hơn, lúc đáp lời, phải dùng xưng hô sao?"
Ánh mắt Chung Bình càng lạnh hơn.
Khí thế của Thông Thần Cảnh trung kỳ, trực tiếp bao lấy Lam Hà.
Lam Hà cũng chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ mà thôi, dưới uy áp của Chung Bình, hai chân phát run, gần như sắp chịu không nổi, quỳ xuống.
Thấy Lam Hà kiên cường, không muốn cúi đầu, Hứa Thương vội vàng đụng đụng nhẹ Lam Hà, ý bảo anh ta nhanh chóng nhận sai.
Đệ tử phái lớn như Chung Bình, thực lực cao thâm, căn bản không phải là người bọn họ có thể chọc được.
Lam Hà hít một hơi thật sâu, muốn mở miệng nhận sai.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Lam Hà lại cảm thấy, uy áp bao phủ trên người, đột nhiên biến mất.
Cả người, lập tức nhẹ nhàng.
Lam Hà ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Thuận đã đứng trước người anh ta lúc nào không biết.
"Chỉ là Thông Thần Cảnh trung kỳ, đã xem mình là nhất rồi sao?"
Ánh mắt Trần Thuận rũ xuống, trong mắt lạnh lùng
"Thì ra là Thông Thần Cảnh sơ kỳ, khó trách mặt không đổi sắc!"
"Vào cái tuổi này của cậu, một kẻ tán tu có thể tu luyện đến nước này, thiên phú cũng xem như là không tệ, nhưng ngươi cho rằng như vậy có thể khiêu khích tôi, chỉ sợ, có chút tự tin rồi!"
Trong hai mắt của Chung Bình, hiện lên sấm chớp, có ánh điện lập lòe, trong giọng nói, sát ý ngang dọc!
"Bây giờ, tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống, nhận sai với tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng, có đều anh say này, đi theo bên cạnh tôi, nếu không, giết không tha!"
"Cho anh ba giây suy nghĩ!"
Chung Bình lạnh lùng nói.
Một tư thái ngự ở trên cao nhìn xuống, nhìn Trần Thuận.
Tu sĩ chung quanh nghe vậy, có một số người lại có biểu cảm ha ha khi xem kịch vui.
Có mấy người, lại có chút tiếc hận, một tán tu, tu luyện đến Thông Thần Cảnh, cũng không dễ dàng, nhưng dám đắc tội với núi Thanh Lôi, vậy đơn giản là muốn chết.
Đương nhiên, còn có một nhóm người, lại lộ vẻ hâm mộ.
Nếu như chỉ hạ thấp chính mình, sau này đi theo bên cạnh Chung Bình, vậy đây cũng là một cơ duyên lớn.
Không có gì bất ngờ thì tương lai Chung Bình nhất định sẽ là tông chủ kế nhiệm của Thanh Lôi Tông, nếu như Trần Thuận đồng ý đi theo, chỉ cần trung thành và tận tâm, tiền đồ không thể lường được.
Nếu như có cơ hội, bước vào Thần Hải Cảnh, chưa hẳn không có cơ hội trở thành trưởng lão của Thanh Lôi Tông!
Dù là Hứa Thương, trước đây bị Chung Bình quát mắng, ở trước mặt anh ta, không hề có tôn nghiêm, lúc này, cũng không khỏi có chút hâm mộ.
Nếu là anh ta, anh ta khẳng định lập tức cúi đầu, hạ thấp mình, nguyện ý sau này đi theo bên cạnh Chung Bình.
Nhưng mà, khóe miệng Trần Thuận, lại nhếch lên một vòng, nụ cười mang theo sát ý: "Mặt hàng như anh, cho dù nhận tôi làm chủ nhân, cũng không có tư cách."
"Bây giờ, anh có hai con đường có thể đi, hoặc là cút!"
"Hoặc là, chết!"
Trong mắt Trần Thuận, sát ý tràn ra!
"Tốt, tốt, tốt!"
Chung Bình liên tục nói ba chữ tốt, nhưng đã giận rồi.
"Cả đời này, còn chưa có người nào dám nói với tôi những lời như