Cái gì?
Tình huống này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Giữa Thần Hải cảnh và Nguyên Thần cảnh thật sự có khác biệt như trời với đất.
Biết bao nhiêu anh tài hơn người, nhưng cuối cùng đều bị chôn vùi cuộc đời ở đỉnh phong Thần Hải cảnh, không thể tiến thêm được nữa.
Cho dù là giữa đỉnh phong Thần Hải cảnh và Nguyên Thần cảnh sợ kỳ thì sự chênh lệch của hai cấp độ thực lực cũng không thể dùng cụm từ tăng gấp đôi để hình dung.
Mà là một loại biến chất.
Có thể nói là một trên trời một dưới đất.
Thế lực của một vùng, có Nguyên Thần cảnh trấn giữ hay không, đây cũng là một cơ sở tiêu chuẩn để phân chia có thuộc về thế lực lớn siêu nhiên hay không.
Mà Vấn Đạo chẳng qua chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ mà thôi, cũng chưa phải là đỉnh phong Thần Hải cảnh.
Nhưng lại thoải mái đánh vỡ một chiêu Thanh Lôi chưởng của Thiên Lôi Tử.
Làm cho tất cả mọi người đều không thể nào ngờ tới.
Nhất là một vài những cường giả muốn lấy lòng Vấn Đạo nên bí mật chuẩn bị ra tay, lập tức bối rối đứng yên tại chỗ.
Sau đó đều đổ dồn ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thiên Lôi Tử.
Trong ánh mắt mang theo dáng vẻ nghiền ngẫm.
Lúc này sắc mặt Thiên Lôi Tử tái mét.
U ám đến nỗi có thể nhỏ ra nước đen được luôn.
Đây là lần thứ mấy bị người khác đánh vỡ Thanh Lôi chưởng của hắn ta rồi?
Hắn ta liên tục tung chưởng muốn bắt Trần Thuận, nhưng nhiều lần đều thất bại.
Trước đó bị ông lão quái vật Nguyên Thần cảnh ngăn cản hắn ta thì cũng thôi đi.
Bản thân Cơ Vô Cực và mọi người có thực lực mạnh hơn hắn ta, tu vi cũng cao hơn hắn ta nhiều.
Nhưng bây giờ ngay cả một Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng có thể ngăn cản hắn ta?
"Thiên Lôi Tử, có dám đánh một trận không?"
Vấn Đạo hừ lạnh mở miệng.
Vừa nói dứt lời, mọi người lại bị dọa sợ chết khiếp.
Vấn Đạo thế mà dám chủ động khiêu chiến với Thiên Lôi Tử?
Thật điên rồ.
Từ lúc nào Thần Hải cảnh lại dám chủ động khiêu khích Nguyên Thần cảnh thế?
Cho dù là thiên tài đi nữa cũng sẽ không đi tìm chết như vậy.
"Cậu thật sự cho rằng chặn được một chưởng của ta thì có sức mạnh khiêu chiến ta rồi hả?"
Ngay lập tức, thân hình của Thiên Lôi Tử đột nhiên xuất hiện trong mắt mọi người.
Đứng trước mặt Vấn Đạo.
"Nguyên Thần cảnh, không thể bôi nhọ! Cho dù cậu là Đan sư Tứ phẩm, phó Minh chủ của Đan Minh, dám cả gan đi khiêu khích với cường giả Nguyên Thần cảnh thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."
Sắc mặt Thiên Lôi Tử tái xanh.
Quanh người có tia sấm màu xanh nhảy lên, đang đứng trên bờ vực bùng nổ.
Nếu như không phải e dè Cơ Vô Cực và mọi người, có lẽ bây giờ hắn ta đã muốn ra tay ngay lập tức, tiêu diệt sạch hai huynh đệ Vấn Đạo và Trần Thuận.
"Đừng nói nhảm, không dám đấu thì cút về đi, nếu dám đấu thì xông lên!"
Vừa dứt lời, Vấn Đạo tung một chưởng đánh tan không khí, trực tiếp đánh ra một một khe nứt giữa không trung.
Sau đó, hắn nhảy vọt vào cái khe nứt đó.
Hình ảnh này làm mọi người nhìn mà co giật khóe mắt.
Không phải kinh ngạc vì Vấn Đạo có thể dùng một quyền đánh nát không trung, thậm chí cũng không cảm thấy sợ hãi vì Vấn Đạo dám khiêu chiến với Thiên Lôi Tử ở Nguyên Thần cảnh.
Mà kinh hoàng bởi vì Vấn Đạo thế mà lại chọn chiến trường ở trong một khe nứt trên bầu trời!
Cho dù là cường giả ở Nguyên Thần Cảnh nhưng cũng có được bao người dám dứt khoát làm như thế, vào thi đấu trong một cái khe nứt?
Nhiều khi không cẩn thận là có thể bị lạc lối ở khe nứt trên hư không này.
Dù cho cường giả ở Nguyên Thần Cảnh cũng không dám nói chắc chắn rằng mình có thể an toàn quay về.
Kẻ điên!
Cặp đôi sư huynh đệ này hoàn toàn chính là kẻ điên.
Nhưng mà, kinh hãi thì kinh hãi, càng nhiều người trái lại đang ôm tâm tình hóng hớt chuyện vui.
Cho dù là người của Chân Tiên Kiếm Tông, lúc này cũng không hề bước ra ngăn cản.
Mặc cho bọn họ tự mình giải quyết!
Ánh mắt của quần chúng đều tập trung trên người của Thiên Lôi Tử.
Vấn Đạo đã nhảy vào vết nứt giữa không trung, ông, dám vào không?
Giờ phút này Thiên Lôi Tử chỉ muốn chửi mẹ kiếp.
Nhưng dù sao thì hắn ta cũng là cường giả Nguyên Thần Cảnh, cũng không thể thiếu sự quyết đoán như thế này.
Nếu như thật sự có xảy ra chuyện gì thì hắn ta cũng còn có xác suất an toàn quay về, so với Vấn Đạo thì lớn hơn nhiều lắm.
Bấy giờ, nhân lúc vết nứt giữa không trung còn chưa kịp đóng kín, Thiên Lôi Tử hừ lạnh một tiếng, bèn nhảy vào khe nứt đó.
Sau khi hai người rời khỏi, hiện trường lại là một mảnh lặng ngắt như tờ.
Yên lặng một cách chết chóc!
Mọi người bắt đầu dõi mắt nhìn chằm chằm Trần Thuận.
Trần Thuận thoải mái tự nhiên.
Lam Hà có chút căng thẳng, dứt khoát đi thẳng đến bên ngọc đài.
Ngồi xuống.
Cầm lấy linh rượu đã rót trên bàn uống cạn.
Hình ảnh này làm mọi người dồn dập liếc nhìn.
Không cần biết ra sao, Trần Thuận chẳng qua chỉ mới là Thông Thần cảnh sơ kỳmà thôi, có thể giữ được bình tĩnh như vậy, chính là phong thái như vậy, không phải người bình thường nào có thể so sánh được.
Nhưng mà, đây chỉ là là ý nghĩ mà thôi.
Nếu như Vấn Đạo có thể an toàn quay lại thì hôm nay Trần Thuận được an toàn.
Nếu như Vấn Đạo bỏ mạng trong khe nứt trên trời, mà Thiên Lôi Tử quay về, vậy tên Trần Thuận này có lẽ sẽ