Đối với một tu sĩ nhỏ nhoi không có bối cảnh như hắn ta thì niềm vui này đến quá bất ngờ khiến hắn ta phải kinh hãi.
Trong phút chốc Lam Hà cũng không biết nên nói gì.
Biểu hiện như thế làm các cô nàng hơi thất vọng.
Tuy nhiên, ngay sau đó Lam Hà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Nam Cung Tiên Nhi.
Trong ánh mắt chất chứa sự kích động.
“Tiên tử, ta là fan hâm mộ của cô!”
Lam Hà cắn răng nói.
Thế nhưng Nam Cung Tiên Nhi chưa kịp nói gì thì Xà Yêu Nhi đã cười ha ha rồi nói: “Vậy ta thì sao?”
“Hắn ta là cọng mì của cô!”
Trần Thuận nói.
Xùy!
Nghe Trần Thuận nói vậy, các cô đều bật cười.
Xà Yêu Nhi liếc nhìn Trần Thuận.
Mặt khác, không khí bỗng khá hơn nhiều khi Trần Thuận trêu đùa như vậy.
Lam Hà cũng không còn căng thẳng như trước nữa.
“Tiên tử, nhờ phúc của Trần huynh, ta đoán có lẽ cô cũng đã nghe đến tên của ta rồi, nhưng ta vẫn sẽ tự giới thiệu lại, mai sau một ngày nào đó khi ta thật sự đủ hiên ngang đứng trước mặt cô bằng chính nỗ lực của mình thì ta sẽ giới thiệu tên mình thêm lần nữa, bây giờ ta chỉ là một fan hâm mộ nho nho của cô mà thôi.”
Lam Hà nói một cách kiên định.
Quả thật những câu này đã khiến các cô thay đổi cách nhìn về Lam Hà.
Nam Cung Tiên Nhi cũng nở nụ cười đầy mê hoặc: “Vậy ta mong ngày đó sẽ đến!”
“Yên tâm, sẽ không còn xa đâu.”
Trần Thuận cười nói.
Hiện nay Lam Hà đã vào Ma Tông của hắn.
Cũng rất trung thành.
Dù thiên phú của Lam Hà không quá mạnh.
Nhưng Trần Thuận cũng có vô số phương pháp giúp thực lực của Lam Hà được thăng cấp.
Thậm chí thành tựu cuối cùng chắc hẳn sẽ không thua kém gì thiên kiêu của Tiên giới.
Dù là Nguyên Thần cảnh, Trần Thuận cũng có cách đẩy mạnh hắn ta lên.
Chẳng qua phải tốn nhiều mánh khóe và tâm tư thôi!
Sau đó, Trần Thuận và bốn cô trò chuyện với nhau một phen rồi giải tán.
Nam Cung Tiên Nhi cũng không ra vẻ quá thân quen với Trần Thuận.
Người ta nhìn vào cũng chỉ cảm thấy họ từng gặp nhau vài lần và có biết nhau mà thôi.
Ngày hôm sau!
Hội Chân Tiên Kiếm Tông chính thức bắt đầu!
Trước hoàn cảnh đã trăm năm Tiên giới không có việc trọng đại gì thì cuối cùng trận phong ba tối hôm qua do Trần Thuận chém giết Chung Hồ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Sự kiện sẽ bắt đầu.
Cả ngọn núi Tiếp Dẫn nom như một tổ ong.
Vô số tu sĩ ào ạt bay ra từ núi Tiếp Dẫn.
Đứng trên không trung.
Nếu đứng trên bầu trời cách cả vạn thước nhìn xuống thì chỉ có thể thấy một biển người.
Lần này, tu sĩ vào Chân Tiên Kiếm Tông có đến tận vài chục vạn người.
Còn Chân Tiên Kiếm Tông đã mở ra một sân Vân Đài có đường kính mấy vạn mét ở giữa chín tầng mây.
Xung quanh Vân Đài còn được biến ra vô số chỗ ngồi.
Ở khắp nơi, tất cả chưởng giáo và trưởng lão của các tông môn lớn lần lượt ngồi xuống.
“Lần này, Chân Tiên Kiếm Tông mời chư cường Tiên giới đến đây, trước tiên ngoài việc cho mọi người quan sát Kiếm Trần đột phá và tạo cơ duyên cho các vị ra, hơn hết là vì tương lai của Tiên giới ta.”
“Trải qua một đời rồi tiếp một đời tìm tòi của Chân Tiên Kiếm Tông ta, cuối cùng, chúng ta cũng đã phát hiện ra bí ẩn về sự biến mất của kiếm thần và các vị tiền bối Nguyên Thần cảnh của Tiên giới vào năm trăm năm trước.”
Một trưởng lão Nguyên Thần cảnh của Chân Tiên Kiếm Tông hiện thân trên Vân Đài, giọng nói vang khắp bốn phía.
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người chợt xôn xao!
Tuy vậy, người khiếp sợ đa số là các môn phái nhỏ và vô số tán tu!
Còn các tông môn lớn thực thụ khác và thiên kiêu Tiên giới đã từng nghe ít nhiều về những tin tức này.
Trần Thuận đứng trên không trung cười khẩy.
Quả nhiên!
“Năm trăm năm trước, dịch tả hỗn độn thể của Tiên giới đã dẫn đến việc các vị tiền bối Nguyên Thần cảnh cùng bị trừng phạt!”
“Nhưng cuối cùng