“Thần tử!”
Lâm Thiên Hoa thấy thế, thì vẻ mặt đầy tuyệt vọng, rồi hét lên ngay.
Hắn cảm thấy nếu Mục Thiên Thần tử không quan tâm đến mọi thứ, điên cuồng chém giết Trần Thuận như vậy, thì Mục Thiên đã gặp nguy hiểm rồi.
Mà hắn chắc chắn cũng không còn cơ hội để sống tiếp.
Dưới tiếng hét lớn của Lâm Thiên Hoa, ánh mắt của Mục Thiên đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Đồng thời, lại phun ra máu lần nữa.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận đã không còn sự điên cuồng, mà là sự kiêng kỵ sâu sắc.
Tại sao, một thế giới nhỏ bé như Chân giới Duy Nhất lại xuất hiện một tu sĩ mạnh mẽ như thế?
Mục Thiên không nghĩ ra.
Nhưng rõ ràng anh ta không có cơ hội để suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Trần Thuận lại xông tới đây.
Hắn vẫn chỉ đánh một đấm.
Con ngươi Mục Thiên thu nhỏ lại, rồi đột ngột vươn tay túm lấy Lâm Thiên Hoa.
Lâm Thiên Hoa nhất thời bị Mục Thiên túm lấy.
“Thần tử, người...”
Lâm Thiên Hoa bỗng biến sắc.
Mục Thiên định bắt hắn làm bia đỡ đạn ư?
Lâm Thiên Hoa cũng không quan tâm đến mọi thứ, cũng mặc kệ chuyện Mục Thiên có phải là Thần tử hay không.
Hắn điên cuồng bộc phát, muốn thoát khỏi tay Mục Thiên.
Nhưng dù Mục Thiên bị thương nặng, thì Lâm Thiên Hoa cũng không thể đối phó được.
Mục Thiên túm lấy Lâm Thiên Hoa, rồi ném thẳng về phía Trần Thuận.
Sau đó, trong tay Mục Thiên lại xuất hiện thêm một ngọc phù.
Dây chính là độn phù cực kỳ quý giá, được Tông môn ban tặng, dù ở Di Khí Chi Địa này cũng có thể tách không gian để truyền tống đi nơi khác.
Không cần phải dùng tới Truyền Tống trận.
Đối mặt với Lâm Thiên Hoa đang bị ném tới, lần này Trần Thuận không đánh hắn thành từng mảnh.
Mà nhẹ nhàng đổi thành một chưởng.
Lâm Thiên Hoa nhất thời bị trọng thương.
Rồi Trần Thuận túm lấy Lâm Thiên Hoa.
Nhưng lúc này, Trần Thuận đã không còn truy sát Mục Thiên nữa.
Bởi vì đạo phù trong tay Mục Thiên đã có hiệu lực.
Bóng dáng Mục Thiên bắt đầu trở nên mờ ảo.
Rồi biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Trần Thuận cười khẩy.
Nếu anh ta vẫn còn ở trong Di Khí Chi Địa này, thì rất có thể hai người sẽ gặp lại lần nữa, đến lúc đó hắn sẽ tiện tay giết chết anh ta.
Trần Thuận nhìn Lâm Thiên Hoa đang ở trong tay mình.
Trong nháy mắt thần thức đã thăm dò vào thức hải của Lâm Thiên Hoa.
Nhưng vừa mới tiến vào đã đụng phải một tầng cấm chế.
Sự va chạm mạnh mẽ này đã làm thức hải của Lâm Thiên Hoa vỡ vụn.
Trần Thuận thu hồi thần thức.
“Anh nói đi, các anh tới Di Khí Chi Địa này với mục đích gì?”
Trần Thuận hỏi.
Đây mới là vấn đề hắn hứng thú nhất.
Giờ Lâm Thiên Hoa không dám che giấu chuyện gì cả.
“Tôi chỉ theo Thần tử tới đây thôi, còn mục đích cụ thể thì tôi không biết rõ.”
Lâm Thiên Hoa nói.
Nhưng sau khi thấy sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo của Trần Thuận, Lâm Thiên Hoa liền bổ sung thêm: “Mặc dù bọn họ không nói cho chúng tôi biết, nhưng tôi cũng biết được chút ít, hình như bọn họ tới đây là vì Hỗn Độn Thể.”
“Nhưng chúng tôi cũng mới tiến vào Di Khí Chi Địa này, bởi vì một tháng này là thời kỳ yên bình nhất ở đây.”
“Sau khi tiến vào, Thần tử liền dẫn chúng tôi đi bắt thuồng luồng đen, chứ chưa đi làm chính sự.”
Lâm Thiên Hoa vội nói ra những gì mình biết.
Nhưng dù gì chuyện hắn biết cũng không nhiều.
Bởi vì đúng lúc Lâm Thiên Hoa là Thần Thông Cảnh Đỉnh phong, lại thuộc nhất mạch của Mục Thiên Thần tử, nên được Mục Thiên chọn trúng, rồi cùng tới đây thôi.
“Hỗn Độn Thể?”
Mắt Trần Thuận bỗng sáng lên.
Thần Châu Tinh Vực cũng biết Hỗn Độn Thể à?
“Sao các người biết trong Di Khí Chi Địa này có Hỗn Độn Thể, hơn nữa tại sao Mục Thiên biết nơi này có thuồng luồng?”
Trần Thuận lại hỏi.
“Chuyện này cũng không phải là bí mật gì lớn ở Thần Châu Tinh Vực, bởi vì năm trăm năm trước, Hỗn Độn Thể đã từng đến đây, hắn cưỡng ép xuyên qua thông đạo đã bỏ hoang hơn bốn ngàn năm, rồi tiến