Nói xong, Trần Thuận và Tiểu Bàn Tử bắt đầu hành động.
Hắn lần theo dấu vết mà nhóm người sói đã để lại khi đuổi theo Nam Cung Tiên Nhi.
Sau khi đi thêm hai kilomet nữa.
Trần Thuận đã cảm nhận được, lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng rực.
Hỗn Độn Châu đã nảy sinh phản ứng.
Ha ha!
Quả nhiên không ngoài dự đoán!
Thật ra Hỗn Độn Châu cũng có chức năng thăm dò bảo vật.
Trước đây Trần Thuận đã biết điều này rồi.
Lúc đó, khi Trần Thuận đang ở trong hội đấu giá, vì Hỗn Độn Châu sinh ra phản ứng, nên hắn mới lấy được kiếm Luyện Ngục.
Cuối cùng luyện hóa nó thành kiếm Luyện Ngục.
Nhưng Hỗn Độn Châu sinh ra phản ứng, điều này chứng tỏ bọn họ đã tới rất gần.
Trần Thuận bắt đầu trở nên cẩn thận.
Dù gì thì những nơi mà thiên tài địa bảo sinh trưởng thế này, thường sẽ kết hợp với yêu thú.
Những thiên tài địa bảo đó cũng sẽ bị yêu thú xem là đồ của riêng mình, tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào chúng.
Từ chuyện Nam Cung Tiên Nhi hái quả Sinh Mệnh, rồi bị mười mấy người sói liều mạng truy sát lúc nãy, có thể thấy rõ điều đó.
Hơn nữa, Trần Thuận có thể khẳng định, chắc chắn người sói ở lại giữ cây sinh mệnh, sẽ lợi hại hơn người sói truy sát Nam Cung Tiên Nhi lúc nãy rất nhiều.
Thậm chí, cho dù có người sói Nguyên Thần Cảnh, Trần Thuận cũng không bất ngờ.
Mấy phút sau, Trần Thuận và Tiểu Bàn Tử đi tới bên ngoài một thung lũng.
Từ xa, hai người có thể nhìn thấy trong thung lũng đang tụ tập một bầy người sói.
Mà ở nơi sâu nhất, bỗng có một cây ngọc lấp la lấp lánh, như được chế tác bằng chất liệu ngọc.
Sau khi nhìn thấy cây này, mắt Trần Thuận nhất thời sáng rực.
“Cây sinh mệnh!”
Lúc này, Tiểu Bàn Tử cũng đã nhìn thấy cây sinh mệnh.
Và quả Sinh Mệnh đang ở trên cây.
Hình dáng quả Sinh Mệnh rất giống con người.
Như một loài trái cây mang hình hài một đứa bé vậy.
Lấp la lấp lánh!
Tỏa ra một mùi thơm nồng nặc.
“Quả nhiên là có yêu thú Nguyên Thần Cảnh ở bên cạnh!”
Trần Thuận thấy trên bậc đài cao nhất của bầy người sói, có một người sói với bộ lông đã hiện lên màu vàng, đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Đồng thời trên người nó cũng tỏa ra sát khí nồng nặc.
Rõ ràng lúc nãy Nam Cung Tiên Nhi cướp lấy quả Sinh Mệnh, đã chọc giận bầy người sói trong thung lũng.
Nhưng sau khi nhìn thấy người sói lông màu vàng kia, ánh mắt Trần Thuận bỗng trở nên hơi sâu xa.
Nam Cung Tiên Nhi che giấu rất kỹ.
Vậy mà có thể cướp được quả Sinh Mệnh từ tay người sói Nguyên Thần Cảnh.
Chắc chắn cô gái này không hề đơn giản!
Hơn nữa, Trần Thuận đã biết Nam Cung Tiên Nhi hái mấy quả Sinh Mệnh rồi.
Một cây sinh mệnh chỉ ra chín quả Sinh Mệnh.
Mà lúc này, trên cây sinh mệnh chỉ còn lại bảy quả.
Nam Cung Tiên Nhi đã hái mất hai quả.
Nhưng Trần Thuận cũng đoán ra, hình như quả Sinh Mệnh này vẫn chưa chín hẳn.
Cũng đúng.
Bằng không, nó đã sớm bị mấy người sói này hái xuống rồi.
“Chúng ta tới thật đúng lúc.”
Trần Thuận cười hì hì.
“Tiểu Bàn Tử, tôi đi dụ người sói, nhóc phải nắm bắt thời gian để đào cây đó!”
Nói xong, Trần Thuận hơi bất an nhìn Tiểu Bàn Tử, rồi căn dặn: “Nhóc phải đào cây trước nghe rõ chưa? Giờ quả Sinh Mệnh vẫn chưa chín hẳn, nên chúng ta cứ mang cả cây đi, đợi khi nào quả Sinh Mệnh chín rồi, ắt sẽ có phần của nhóc.”
Hắn rất hoài nghi, khi nhìn thấy quả Sinh Mệnh, Tiểu Bàn Tử này sẽ không nhịn được mà hái xuống mấy quả ăn trước.
“Tôi biết rồi, biết rồi!”
Tiểu Bàn Tử tùy ý khoát tay, ra vẻ là cao nhân đắc đạo.
Trần Thuận đánh lên người Tiểu Bàn Tử, lạnh nhạt nói: “Nếu nhóc dám ăn trước rồi đào cây sau, tôi sẽ bỏ đi ngay, nhóc cứ đợi mình bị người sói ăn thịt đi!”
“Anh thật là, sao anh cứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thế? Tôi là người không đáng tin đến thế à?”
Tiểu Bàn Tử tức giận nhìn Trần Thuận.
Nhưng trong mắt lại thoáng qua tia nổi nóng vì bị nhìn thấu tâm tư.
“Chúng ta hành động thôi!”
Trần Thuận lên tiếng ngay.
Sau đó hắn không còn che giấu hơi thở nữa.
Mà ngược lại, còn đột ngột đẩy khí thế của mình lên tới đỉnh điểm.
Tất cả phân thân đều quay về cơ thể.
Trong nháy mắt, hơi thở Thần Hải Cảnh Hậu kỳ bỗng bộc phát ra bên ngoài.
Lúc hơi thở Trần Thuận bộc phát ra bên ngoài, người sói lông vàng trong thung lũng nhất thời mở to mắt, nhìn về phía cửa thung lũng.
Vù vù!
Nhưng thứ nghênh đón nó lại là một ánh kiếm.
Ánh kiếm bỗng xé rách không gian, rồi xuất hiện trước mặt nó.
Vua sói