Đám người nhà họ Hà, bị màn trước mắt này dọa sợ ngây người.
Nhất là Hà Hưng Vinh, ông hoàn toàn không thể tin được.
Điều này, điều này sao có thể?
Trần Thuận làm sao có thể là chủ nhân của Thiết Quyền?
Sao Thiết Quyền lại phản bội ông?
“Tại sao?” Hà Hưng Vinh gầm lên.
Sự phản bội của Thiết Quyền đả kích ông quá lớn.
“Đại ca có ơn cứu mạng đối với tôi.” Thiết Quyền nói.
Trước kia, vì cứu y, Gấu Xám suýt chút nữa đã mất mạng.
Từ đó, cái mạng này của Thiết Quyền chính là của Gấu Xám.
Chỉ cần đại ca sai bảo, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa, y cũng không tiếc.
Sau khi biết Gấu Xám đã nhận một người chủ nhân, Thiết Quyền căn bản cũng không hỏi đại ca mình, tại sao lại nhận người khác làm chủ, mà y muốn cùng Gấu Xám nhận Trần Thuận làm chủ.
Trước kia, Gấu Xám làm việc cho nhà họ Tôn ở kinh thành, y không thể tiến vào nhà họ Tôn.
Nhưng từ hôm nay trở đi, y có thể cùng kề vai chiến đấu với Gấu Xám.
“Đứng lên đi!”
Trần Thuận nhìn nhóm người áo đen quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm thấy hơi xúc động.
Điều này khiến hắn nhớ tới các huynh đệ ở Ma Giới.
Nhớ tới những nhóm Ma binh Ma tướng đã đi theo hắn.
Nhớ tới những ngày đi khắp cùng trời cuối đất, cùng nhau ca hát, Thần cản giết Thần, Phật cản diệt Phật.
“Từ nay về sau, nhóm các ngươi, tên là Hoàng Tuyền, theo ta chinh chiến!”
Trần Thuận nói.
Nghe vậy, tất cả đám người Gấu Xám, Thiết Quyền đều thở gấp.
Câu này của Trần Thuận tràn đầy ma lực.
Lập tức làm cho tất cả mọi người bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.
Rõ ràng cái gì cũng chưa có, nhưng dường như họ đã nhìn thấy tương lai, năm tháng thỏa chí, tràn ngập nhiệt huyết, Thần cản giết Thần, Phật cản diệt Phật.
“Hoàng Tuyền!”
“Hoàng Tuyền!”
“Hoàng Tuyền!”
Âm thanh của Hoàng Tuyền vang vọng khắp nhà họ Hà.
Hà Hưng Vinh nhìn cảnh này mà tức giận muốn thổ huyết.
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Những người này là ông bỏ ra nhiều tiền nuôi.
Bây giờ lại đồng loạt trở thành người của Trần Thuận.
Tại sao?
Dựa vào cái gì?
Hà Hưng Vinh muốn bùng nổ.
Trần Thuận nhìn đám người nhà họ Hà, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Hắn phất phất tay, lập tức, tất cả người áo đen ngừng hô.
Kỷ luật nghiêm minh, nghiêm chỉnh huấn luyện.
Thấy cảnh này, Hà Hưng Vinh càng tức, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ông biết, hôm nay, nếu không tiêu diệt được Trần Thuận.
Thì nhà họ Hà xong đời rồi.
“Xin đại sư ra tay tiêu diệt tên rác rưởi này và tất cả mọi người bên cạnh hắn, ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngài.”
Ngay khi tất cả mọi người nhà họ Hà thấy tình hình đột nhiên thay đổi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, thì Hà Hưng Vinh bỗng hướng về đám người, nói với một lão già bề ngoài xấu xí.
Lão già này không phải người bản địa, mà là người ở khu vực Giang Nam, nổi tiếng lòng dạ hiểm độc.
Trước đó, lão chủ động tìm tới cửa, nói là có thể giúp ông giải quyết Trần Thuận, nhưng điều kiện là tất cả sản nghiệp của nhà họ Hà ở khu vực Giang Nam.
Vì lão quá mức tàn nhẫn, hẹp hòi, nên Hà Hưng Vinh không dám tùy tiện đắc tội với lão, hơn nữa cũng không trực tiếp cự tuyệt.
Mà giữ lão lại làm khách, thiết đãi tận tình, cũng là vì để phòng ngộ nhỡ.
Nếu sự tình thật vượt ngoài dự đoán của ông, phát triển đến tình trạng hoàn toàn không thể đoán được.
Vậy thì lão chính là chỗ dựa cuối cùng của ông.
Cùng lắm thì, không cần tất cả sản nghiệp khu vực Giang Nam là được rồi.
Mặc dù sẽ khiến nhà họ Hà tổn thương nguyên khí, nhưng sản nghiệp chính của nhà họ Hà vẫn là ở khu vực Giang Châu Giang Bắc, không bị ảnh hưởng đến căn cơ lắm.
Nhưng Hà Hưng Vinh thật không ngờ, một hành động của kẻ mà ông không muốn đắc tội này lại có thể trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của ông.
Đồng thời, trong lòng Hà Hưng Vinh cũng đang rỉ máu.
Ông biết, lúc này, lão già lòng dạ hiểm độc này chắc chắn sẽ lập tức tăng giá.
Nhưng mặc kệ trả giá lớn đến đâu, ông đều sẵn sàng chấp nhận.
Trần Thuận, phải chết!
Còn có Thiết Quyền, tất cả người áo đen ở đây đã phản bội ông, đều phải chết.
Ông muốn rút gân lột da những người này, để giải mối hận trong lòng.
Hà Hưng Vinh đã chuẩn bị xong chờ lão già lòng dạ hiểm độc mở miệng.
Nhưng mà, ông không thể ngờ, lão lại chậm rãi đi ra.
Căn bản không quan tâm ông.
Mà là đi về phía Trần Thuận, khẽ gật đầu, lấy lòng nói: “Tôi chỉ là là khách của nhà họ Hà mà thôi, cũng không có ác ý.”
Cái gì?
Hà Hưng Vinh thấy cảnh này, lần nữa ngây người.
Ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí ông còn cảm thấy khó tin hơn việc Thiết Quyền vừa phản bội mình.
Đây là ai, những người khác nhà họ Hà, không tiếp xúc với khu vực Giang Nam có lẽ không biết.
Nhưng ông lại biết rõ.
Đây là lão già lòng dạ hiểm độc, hung danh hiển hách khu vực Giang Nam.
Từng trong một đêm diệt tận gốc hai bang phái ngầm lớn nhất khu vực Giang Nam.
Giết không sót một ai, máu chảy thành sông.
Chắc chắn là cường giả