Giang Châu, nhà họ Vương.
Lúc này, nhiều nhân vật chính trong nhà họ Vương cũng đang tập trung ở phòng khách, tổ chức cuộc họp gia tộc.
“Đã điều tra ra chưa? Tối qua, rốt cuộc nhà họ Hà đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Chính ngồi ở ghế người đứng đầu, trầm giọng hỏi.
“Tối qua, nhà họ Hà phái người đi chặn giết Trần Thuận, một tên bắn tỉa đã bắn trúng vợ Trần Thuận là Tống Thiên Hy, sống chết không rõ, trong cơn nóng giận, Trần Thuận đã dẫn người đến nhà họ Hà tàn sát, còn tình hình và quá trình cụ thể bọn họ đã xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết, nhưng Hà Hưng Vinh và các nhân vật thuộc nhánh chính nhà họ Hà đều biến mất trong một đêm!”
“Giờ chỉ có một người tên là Hồ Lý Tài, đang phụ trách công việc bên đó!”
Bên dưới có người trả lời.
“Trần Thuận khủng bố đến thế à?”
“Mặc dù nhà họ Hà không bằng nhà chúng ta, nhưng cũng thuộc một trong những nhà quý tộc quyền quý ở Giang Châu, vậy mà bị hắn dễ dàng diệt sạch hết các nhân vật thuộc nhánh chính à?”
Những nhân vật quan trọng trong nhà họ Vương đều đang vô cùng kinh ngạc.
Nghe có vẻ giống như đầm rồng hang hổ.
“Xem ra, hôm qua chúng ta đã làm đúng, khi không đồng ý liên kết với nhà họ Hà tiêu diệt Trần Thuận.”
Toàn bộ nhánh chính trong dòng họ đều chết hết thì cũng không khác gì với việc nhà họ Hà bị tiêu diệt.
Sắc mặt của Vương Chính rất khó coi.
Ông ta nhìn sang con gái Vương Minh Vy đang ngồi bên cạnh.
Nếu không phải con bé luôn kiên trì, tập trung toàn bộ sức mạnh, muốn sắp đặt thiên la địa võng ở nhà họ Vương để Trần Thuận lọt vào, có đi mà không có về, chắc chắn ông sẽ động lòng với đề nghị liên kết mà nhà họ Hà đề ra.
Mặc dù Vương Minh Vy là thế hệ sau, là con gái của ông nhưng có nhiều chuyện bọn họ cũng phải tham khảo ý kiến cô.
Cũng hết cách, cô sắp là vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Trịnh ở Thủ đô, ông muốn có quan hệ thông gia với bọn họ vẫn phải dựa vào cô mới được.
“Ba, một mình Trần Thuận có thể tiêu diệt nhà họ Hà, xem ra trước đây chúng ta tưởng đã đánh giá cao hắn nhưng xem ra vẫn là quá thấp!”
Vương Minh Vy nhớ tới tối hôm hắn xuất hiện trong phòng cô, ánh mắt thoáng qua tia khác thường.
Trần Thuận còn lợi hại nhiều hơn cô tưởng.
Vì vậy cô cần phải thay đổi kế hoạch lúc trước, bằng không khó mà bảo đảm không xảy ra tình huống ngoài ý muốn!
“Minh Vy, ý con là thực lực của Trần Thuận còn khủng bố hơn chúng ta suy đoán, vậy chúng ta có nên báo thù cho Hạo nữa không, hay là thỏa hiệp rồi tặng cho hắn những dược liệu mà hắn cần?”
Vương Chính nhìn Vương Minh Vy.
“Hắn đã giết Vương Hạo, đương nhiên phải bắt hắn trả bằng máu, hơn nữa, nhà họ Vương chúng ta đâu dễ để hắn bắt nạt, nếu vậy thì nhà họ Vương còn uy nghiêm gì nữa? Nếu ba cho phép, con có thể nhờ nhà họ Trịnh giúp đỡ chúng ta!” Vương Minh Vy thản nhiên nói.
Chỉ là trong lòng cô hơi thất vọng và lạnh lẽo.
Ba vẫn không tin tưởng cô!
“Nói rất đúng, Trần Thuận dám giết con trai ba, ba phải bắt hắn nợ máu trả máu, để hắn hiểu rõ, nhà họ Vương chúng ta không dễ trêu vào!”
Lúc này Vương Chính nhìn con gái mình vẻ vô cùng hài lòng.
***
Lúc này, các tầng lớp thượng lưu ở Giang Châu dậy sóng, đều tò mò muốn biết nhân vật thần bí tiêu diệt nhánh chính nhà họ Hà là ai?
Trần Thuận, nhân vật chính được nhà họ Vương thảo luận đang ở trong phòng cưới của hắn và Tống Thiên Hy ở nhà mình.
Có điều, trước giờ hắn chưa từng ở trong này, từ khi kết hôn, căn phòng này đã thành phòng riêng của cô.
Lúc này cô đang nằm trên chiếc giường thơm nhè nhẹ giống như người đẹp ngủ vậy.
Chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt!
“Cô gái ngốc, không phải cô đã yêu tôi rồi đấy chứ?”
Trần Thuận ngồi bên giường nhìn cô, chậm rãi nói.
Ánh mắt luôn bình tĩnh và lạnh nhạt khi đối diện với Tống Thiên Hy trước đây giờ có thêm vẻ dịu dàng.
Nào ai ngờ rằng hắn chính là Trần Thuận, sát thần lạnh lùng vô tình đã tiêu diệt nhà họ Hà đêm qua.
“Haizz, tôi định ly hôn với cô rồi cắt đứt phần nhân quả này, nhưng tới thời điểm này, tôi lại không thể ly hôn với cô được rồi!”
Trần Thuận nở nụ cười khổ.
Trước khi Tống Thiên Hy mất đi ý thức, cô chỉ nói một câu đó, sao hắn có thể nhẫn tâm từ chối chứ.
Là Chúa tể Ma giới, đã nói là làm!
Nếu hắn đã mở miệng đồng ý, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
“Chủ nhân, tôi đã điều tra ra rồi, ngày mai sẽ có một buổi đấu giá cho giới quý tộc ở Giang Nam, trong đó có một cây nhân sâm ngàn năm!”
Một lúc sau, Gấu Xám bỗng xuất hiện ngoài cửa, cung