Gã đang định lao về phía Trần Thuận, suy nghĩ xem nên bẻ gãy hai chân hay hai tay hắn trước.
Bỗng cảm nhận được một hơi thở chết chóc ập đến.
Dựa theo linh cảm bản năng, Đông Khôi muốn né qua một bên ngay.
Ý thức chiến đấu được tôi luyện qua nhiều năm, nên Đông Khôi không hẳn là không nhanh nhưng thứ gã đối mặt là kiếm khí vô hình, là Trần Thuận.
Lúc gã vừa ý thức được nguy hiểm, kiếm khí màu xám đã xé gió tới trước mặt rồi.
Gã không kịp phản ứng, bị kiếm khí chém xuống.
Không hề nghiêng lệch, vừa khéo xẹt qua vai phải của gã.
Đông Khôi chỉ cảm thấy vai phải mình bỗng nhẹ bẫng đi.
Máu tươi phun tung tóe ra ngay.
“Á!”
Lúc này, gã mới cảm nhận được cơn đau cực kỳ mãnh liệt truyền tới.
Gã cắn chặt răng để ép bản thân không thét ra tiếng, nhưng mặt mũi nhăn nhó, vặn vẹo thì đau.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sao tay gã không còn nữa?
Đông Khôi vừa tuyệt vọng vừa kinh sợ.
“Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, nếu mày dám uy hiếp tao một câu nào nữa, tao sẽ chém đứt chân mày!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Mọi người đều sửng sốt trước cảnh tượng này.
Đông Khôi, một trong tứ đại hộ pháp của Hắc Long hội, tự nhiên mất đi một cánh tay?
Gã đã đi chinh chiến, cống hiến cho Hắc Long nhiều năm, giết vô số người, khiến người khác nhắc đến đã sợ hãi, sao lại dễ dàng bị phế tay như thế?
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Thuận với ánh mắt hoảng sợ.
Cực kỳ sợ hãi.
.
Đông Khôi bị phế một tay, bọn họ cảm thấy khó tin nhưng không đến nỗi sợ hãi, điều khiến bọn họ hoảng hốt là rốt cuộc Trần Thuận đã phế gã ta như thế nào?
Hắn còn là người sao?
Đông Khôi mặt mũi trắng bệch, cắt không một giọt máu, trán đổ mồ hôi lạnh, bị cơn đau kịch liệt quấn lấy.
Nhưng gã không dám đi cầm máu cho mình.
Gã cảm thấy hình như Thần Chết đang nhìn chằm chằm gã, nếu gã dám manh động nữa, sẽ chết không có chỗ chôn.
Gã biết, câu nói lúc nãy của Trần Thuận không phải nói đùa.
Cho dù là lão đại bọn họ cũng không đáng sợ như hắn!
Hắn cười nhạo, rồi đi về phía Mạnh Thường Tân đang đứng bên cạnh.
Mạnh Thường Tân thấy hắn đi về phía mình, mỗi bước đi như đều vang lên hồi chuông cảnh báo.
Trần Thuận càng tới gần, cậu ta càng cảm thấy mình đang cận kề cái chết.
“Chúng mày xông lên, chém chết hắn cho tao!”
Mạnh Thường Tân vội vàng nói với mấy đàn em bên cạnh.
Những thành viên Hắc Long hội mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đành nhắm mắt nhắm mũi lao về phía Trần Thuận.
Hắn nhìn mấy tên Hắc Long hội đang xông đến, nở nụ cười khẩy, thân thủ của bọn chúng chỉ tốt hơn người bình thường thôi.
Không ai thấy hắn có hành động gì nhưng mấy người xông lên cách hắn gần nhất đều đồng loạt bay ngược ra ngoài, tay chân đứt lìa!
Máu tươi văng tung tóe khắp người đứng xem xung quanh.
Toàn bộ người Hắc Long hội đều dừng lại ngay, không dám nhúc nhích.
Tất cả đều nhìn Trần Thuận như nhìn ma quỷ.
Quả thật rất đáng sợ!
Mạnh Thường Tân nhìn hắn, không nhịn được nuốt nước bọt, run giọng nói: “Mày, mày biết tao là ai không? Tao là…”
Cậu ta đã không còn dáng vẻ phách lối như lúc đầu, lắp ba lắp bắp.
Chỉ là cậu ta chưa nói xong đã bị Trần Thuận cắt ngang: “Mày là ai không quan trọng, tao không có thời gian, đừng phí lời!”
“Bây giờ, giơ tay, đánh tao!”
Trần Thuận vừa dứt lời, Mạnh Thường Tân hoàn toàn ngơ ngác.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu cậu ta lóe lên vô số suy nghĩ, dự đoán vô số khả năng.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không ngờ rằng, Trần Thuận lại đưa ra yêu cầu như thế.
Nếu đổi thành người khác đưa ra yêu cầu hèn hạ như thế, cậu ta đã sớm cho người đó một cái tát rồi.
Nhưng người này, cậu ta dám sao?
Lúc nãy, ngón tay hắn chỉ tùy ý hất một cái, Đông Khôi đã đứt lìa tay, cậu ta không thấy hắn làm ra nhiều động tác, nhưng người Hắc Long hội xông về phía hắn đều đứt tay đứt chân.
Giờ Mạnh Thường Tân cậu ta dám làm bừa sao?
Trần Thuận thấy cậu ta đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn mình sợ hãi thì nhíu mày.
Hắn lại lên tiếng lần nữa: “Tao đã nói không có thời gian rồi, giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng, giơ tay lên đánh tao!”
“Bằng không, tao sẽ mày biết, thế nào là chết không được mà sống cũng không xong!”
Lần này, giọng nói của hắn tràn đầy uy nghiêm đáng sợ.
Vang vọng bên tai Mạnh Thường Tân.
Cậu ta sợ hãi run cầm cập.
“Đại ca, xin anh tha cho tôi, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn…”
Cậu ta sắp phát khóc rồi, vốn đã bị Trần Thuận dọa cho sợ, giờ lại bị hắn làm cho mơ hồ.
Tên này bị điên sao, đưa ra yêu cầu vô cớ như thế, cậu ta dám làm sao?
Lúc nãy Đông Khôi chỉ mắng hắn một câu muốn chết à, đã bị đứt một cánh tay, nếu cậu ta thật sự đánh hắn, chẳng phải sẽ bị hắn băm vằm thành thịt vụn à!
Chỉ là Mạnh Thường Tân chưa nói xong đã thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của Trần Thuận.
Cậu ta ngậm miệng lại ngay.
Cậu ta biết, nếu mình