Vương Minh Vy quay đầu lại, không biết Vương Chính xuất hiện ở dưới phòng khách từ lúc nào.
Ông nhìn cô với ánh mắt vô cùng u ám, tràn đầy lửa giận.
Trần Thuận làm như không nghe thấy giọng của Vương Chính, vẫn cầm ngón tay thon nhỏ của Vương Minh Vy, tập trung thu gom máu Nguyên Âm của cô.
Thấy Trần Thuận không hề hoảng sợ, Vương Minh Vy cũng bình tĩnh lại.
“Ba, quả nhiên ba cho người theo dõi con!”
Giọng nói của Vương Minh Vy tràn đầy thất vọng.
“Nếu không thế thì đến bây giờ ba vẫn không hay biết gì, thì ra con đã sớm thông đồng với thằng súc sinh này.”
Vương Chính nhìn về phía Vương Minh Vy ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Nếu Vương Minh Vy mất đi tấm thân xử nữ thì đừng nhắc đến chuyện làm thông gia với nhà họ Trịnh nữa, thậm chí ông còn phải hứng chịu cơn giận của nhà họ Trịnh ở thủ đô.
Huống chi giữa ông và Trần Thuận còn có mối thù giết con.
“Giữa con và anh ấy là trong sạch!”
Vương Minh Vy khẽ nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên trước mặt cô, Vương Chính nói những lời khó nghe như vậy.
Vương Chính nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Minh Vy chưa bao giờ nói dối, nếu cô nói như vậy, có lẽ Nguyên Âm trong người Vương Minh Vy vẫn còn đó.
Lúc này Vương Chính cố gắng đè lửa giận xuống, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, con còn không mau đi xuống đây.”
Nếu là Vương Minh Vy vẫn còn cơ thể Nguyên Âm thì Vương Chính không muốn trở mặt với con gái của mình.
Nhưng Vương Minh Vy cũng không hành động.
“Ông coi tôi không tồn tại sao?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang bên tai Vương Chính.
Vương Chính nhìn về phía kẻ thù giết con mình, cười dữ tợn: “Thằng súc sinh, nhà họ Vương không phải là nhà họ Hà rác rưởi kia, mày cho rằng nhà họ Vương là nơi mày muốn đến thì đến sao? Hôm nay tôi phải bắt mày đền mạng cho con tao, mày chết chắc rồi!”
Sau khi thu gom đủ máu, Trần Thuận buông Vương Minh Vy ra, sau đó đi xuống lầu.
“Từ lúc xuất đạo đến bây giờ, tổng cộng có 3838 người nói với tôi những lời này, nhưng cuối cùng không có ngoại lệ, kết cục của bọn họ đều rất thê thảm.”
“Ông là người thứ 3829!”
Vương Chính nghe xong thì thật sự giận dữ, cười như điên: “Thằng súc sinh, đời này mày gặp được nhiều người vậy sao, nói ngông cuồng như thế, đúng là làm cho người khác nghe thấy mà cười đến rụng răng.”
“Ông đã cảm thấy sẽ cười đến rụng răng thì yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông!” Trần Thuận nói.
Bước chân dưới dân khẽ biến đổi, hắn biến mất khỏi chỗ.
Thân thể nhanh như chớp!
Trong chớp mắt vượt qua khoảng cách hơn mười mét, xuất hiện ngay trước mặt Vương Chính.
Vương Chính mặt biến sắc.
Ông đã nghe Lôi Báo nói qua, thực lực của Trần Thuận vô cùng khủng bố.
Nhưng Vương Chính chưa được chứng kiến.
Hơn nữa, chi trưởng nhà họ Hà bị tiêu diệt, ông cũng đã điều tra rõ ràng, là bởi vì chỗ dựa lớn nhất của Hà Hưng Vinh là đội ngũ hắc y nhân đã phản bội lại ông ta.
Đây mới là nguyên nhân khiến chi trưởng nhà họ Hà bị tiêu diệt hoàn toàn!
Vì vậy ông cũng rất coi trọng Trần Thuận, coi trọng đến mức muốn tập hợp toàn lực giết chết Trần Thuận, nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy thực lực của Trần Thuận không khoa trương như Lôi Báo đã nói.
Dù sao thì, Vương Chính muốn giết Lôi Báo thì dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều biết nhà họ Vương có sáu đại cao thủ.
Chuông Báo Tử, Sói Tàn, Lôi Báo, Huyết Hổ, Sư Tử Điên, Thanh Long.
Ai nấy đều rất mạnh.
Trong đó Thanh Long là thần bí nhất, gần như không lộ diện trước mặt người ngoài.
Nhưng không có mấy người biết, thật ra Thanh Long chính là chủ nhà họ Vương, cũng chính là Vương Chính ông.
Nếu không thì dựa vào đâu ông có thể ngồi lên vị trí chủ gia tộc, lại vì sao có thể sai khiến năm đại cao thủ kia hiến mạng cho nhà họ Vương.
Vương Chính chính là cao thủ võ thuật thứ thiệt.
Tông sư và chuẩn tông sư thì ai hơn ai?
Mà Trần Thuận còn trẻ tuổi, có thể là tông sư được sao, căn bẳn không thể nào, ông không sợ gì cả.
Vương Chính tự tin, cho dù thực lực của Trần Thuận thật sự ngoài dự đóan, hay lợi hại hơn dự đoán thì ông ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nếu không ông cũng sẽ không một mình xuất hiện ở trong biệt thự của Vương Minh Vy.
Nhưng Vương Chính không ngờ Trần Thuận vừa ra tay lại có tốc độ nhanh như vậy.
Nhanh đến mức ông còn chưa phản ứng gì thì Trần Thuận đang đứng cách hơn mười mét đã lập tức xuất hiện trước mặt ông sau đó đánh ông một chưởng.
Vương Chính trong lòng hoảng sợ, lập tức nhanh chóng muốn lùi lại.
Thực lực của Trần Thuận vượt ngoài dự đoán của ông.
Trần Thuận vừa ra tay thì ông đã biết mình đánh giá sai rồi, chỉ bằng một mình ông thì không phải là đối thủ của Trần Thuận.
Nhưng tốc độ của Trần Thuận vẫn vượt qua tưởng tượng của ông, Vương Chính còn chưa kịp lui lại, tay Trần Thuận thoáng qua trong tầm mắt ông.
Ông chỉ thấy một bóng dáng lóe lên trong mắt, sau đó cảm giác mặt bị tát mạnh một cái.
Vương Chính lập tức bị bay ra ngoài.
“Phụt!”