Vương Chính càng nói, sắc mặt càng trở nên dữ tợn.
Mà Vương Minh Vy, không ngừng cắn chặt môi, thoạt nhìn như đang quyến rũ, gợi cảm nhưng thật ra lại mang cho người ta một cảm giác xinh đẹp, thê lương.
Đương lúc này, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
“Gia chủ nhà họ Vương, Vương Chính ở đâu?”
Một ông lão gầy gò, dẫn theo mấy người nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Thuận nhìn theo phía phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy người tới thì hắn khẽ cong môi nở nụ cười.
Bây giờ hắn cũng bắt đầu hiểu về cách phân chia cảnh giới võ đạo ở Trái Đất rồi.
Đám người Gấu Xám, Hồ Lý Tài trước đây thuộc kiểu cao thủ luyện công phu Ngoại Gia đến mức cực hạn.
Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm, Vương Chính, gia chủ nhà họ Vương và Từ Khánh Vinh đã bị hắn giết lại thuộc về nội lực đại thành, cũng chính là đạt đến cảnh giới võ đạo đại thành.
Mà Hắc Tâm Lão Nhân bị hắn chặt đứt một tay đã chạy trốn thì thuộc về cao thủ siêu cấp của chuẩn tông sư.
Người tới lúc này có thực lực giống hệt với Hắc Tâm Lão Nhân, chính là cao thủ siêu cấp, cấp bậc chuẩn tông sư.
Vương Chính nghe thấy giọng nói, lúc đầu thì hơi sững sờ, sau đó lại mừng rỡ như điên.
Ông nhìn mấy người đang đi tới, người dẫn đầu là một trong những nhân vật cấp cao của nhà họ Trịnh ở thủ đô, Trịnh Thiên Thành.
Đây là chuẩn tông sư thực sự đấy.
Hơn nữa ông ta đã ở cảnh giới này mài giũa hơn mười mấy năm, không ra khỏi tông sư, dù so tài cùng ai thì ông ta cũng có thực lực vô cùng khủng bố.
Giờ phút này Vương Chính vốn dĩ đang sắp phát điên lên thì giống như nhìn thấy cứu tinh.
Lúc này ông lập tức hô to nói: “Vương Chính bái kiến Trịnh tiên sinh!”
Trịnh Thiên Thành dẫn người đi tới, làm lơ với đám người Trần Thuận, coi như bọn hắn không tồn tại.
Ông ta nhìn Vương Chính, hơi cau mày nói: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Vương Chính lập tức cung kính nói: “Đều tại thằng nhãi kia giết chết con trai tôi, nửa đêm còn lén lút vào phòng của Minh Vy, bị tôi bắt được nhưng không ngờ thực lực của hắn vượt xa cả tưởng tượng của tôi, nhà họ Vương không đánh lại, mong Trình tiên sinh ra tay giúp đỡ!”
Trong lòng Trịnh Thiên Thành thầm mắng, đúng là đồ bỏ đi. Nói thế nào nhà họ Vương cũng coi như là một trong những nhà quyền quý ở Giang Châu, vậy mà ngay cả một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cũng không xử lý được.
Nhưng ngoài mặt ông ta lại không nói gì, dù sao thì Vương Chính cũng là ba ruột của Vương Minh Vy.
“Cô Vương không sao chứ?”
Trịnh Thiên Thành hỏi.
Đây mới là chuyện ông ta quan tâm.
Ngày hôm nay Trịnh Đông Dương đột nhiên có cảm ngộ muốn đột phá cảnh giới tông sư sớm hơn dự kiến một năm, hơn nữa có hy vọng rất lớn.
Ông ta nhận được lệnh phải lập tức đến nhà họ Vương ở Giang Châu để đưa Vương Minh Vy về nhà họ Trịnh ở thủ đô.
“Ngài yên tâm đi, Minh Vy không có chuyện gì, cũng tuyệt đối trong trắng!”
Vương Chính cũng biết, Trịnh Thiên Thành hỏi lời này, trên thực tế không phải ông ta quan tâm đến sự an nguy của Vương Minh Vy, mà là quan tâm đến thể Nguyên Âm của Minh Vy có còn hay không?
Trịnh Thiên Thành nghe xong, lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Sau đó ông ta nhìn về phía hai người Trần Thuận và Ngụy Vô Tâm nói: “Là người ngoài, tôi không nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Vương, nhưng nếu nhà họ Vương đã có lời nhờ, mà cậu lại mạo phạm cô Vương, vậy thì hai người tự phế bỏ hai tay, hai chân đi, tôi sẽ không truy cứu nữa!”
Trịnh Thiên Thành, cao cao tại thượng giống như đang tuyên án bọn họ vậy.
Trần Thuận còn chưa nói gì thì Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm đã nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Thành không sợ hãi: “Vốn dĩ là một người hầu, tôi không nên hoa tay múa chân trước mặt chủ nhân, nhưng thực sự tôi nhìn không quen mấy tên hề múa cột, nhảy nhót lung tung, còn nữa ông có thể sỉ nhục tôi chứ không được phép sỉ nhục chủ nhân tôi. Vì vậy, mấy người các người tự tay móc mắt, cắt lưỡi đi. Tôi có thể không truy cứu nữa!”
Bất kính với Trần Thuận chính là bất kính với Quỷ Hợp Hoan gã.
Cho dù là bất cứ ai, cũng không được phép.
Trần Thuận nhìn Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm với ánh mắt tán thưởng.
Người này đúng là rất hợp khẩu vị của hắn, cũng khá thích hợp làm Ma.
Vương Chính nhìn cảnh này, nụ cười trên mặt càng dữ tợn hơn.
Hống hách đi.
Càn rỡ đi.
Các người càng không coi nhà họ Trịnh ra gì càng tốt.
Đến lúc đó sẽ cho các người mở rộng tầm mắt, biết thế nào là cơn giận của chuẩn tông sư.
Quả nhiên, Trịnh Thiên Thành nghe Ngụy Vô Tâm nói xong, sắc mặt thâm trầm.
Là nhân vật cấp cao của nhà họ Trịnh ở thủ đô, bản thân lại có thực lực chuẩn tông sư, mấy năm nay ông ta đi đến đâu, người khác cũng đều cung kính hết mực. Ông ta cũng quên đã bao lâu rồi không có ai dám có xung đột với ông ta chứ đừng nói chi là sỉ nhục ông ta.
“Rất tốt, nếu các người đã muốn chết, vậy thì ta sẽ cho các người toại nguyện!”
Trong lòng Trịnh Thiên Thành đã phán án tử cho hai người Trần Thuận và Ngụy Vô Tâm rồi.
Có điều ông ta lại không ra tay ngay vì trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
Trịnh Thiên Thành nhìn về phía Vương Chính lần nữa nói: “Cô Vương ở đâu? Tối nay tôi muốn dẫn cô ấy về nhà họ Trịnh!”
Vương Chính đúng là cũng không bất ngờ lắm. Ông ta đã dự đoán được chuyện này.
Nếu không thì nhà họ Trịnh cũng sẽ không nói tiếng nào đã đưa một chuẩn tông sư tới.
Dù sao, cho dù nhà họ Trịnh