“Ngông cuồng!”
Trịnh Thiên Thành nghe thấy thế liền tức giận quát lên.
Thân là cao thủ siêu cấp thuộc hàng tông sư, thậm chí còn bị ép đến mức phải lấy gia tộc ra để trấn áp người ta vậy mà cuối cùng vẫn chẳng làm nên trò trống gì, để rồi phải ra về trong nhục nhã như vậy, Trịnh Thiên Thành tức nghẹn.
Nhưng Trần Thuận vẫn tiếp tục không buông tha, càng nói lại càng ngông cuồng, còn đâu sự uy nghiêm của một chuẩn tông sư như ông ta, còn đâu uy nghiêm của nhà họ Trịnh ở thủ đô.
Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài sợ rằng sẽ khiến người thủ đô cười rụng cả răng.
Nhưng Trịnh Thiên Thành vừa quát ra hai chữ ấy liền lập tức hối hận.
Bởi cỗ sát ý mãnh liệt bao trùm lên ông ta đang sắp bùng phát đến nơi.
Ông ta chỉ thấy Trần Thuận vung tay lên, một ánh sáng màu xám đột nhiên xuất hiện trong không trung.
Giây tiếp theo, tia sáng xám đó đã lóe lên ngay trước mắt ông ta, mặc dù ông ta được xếp vào hàng chuẩn tông sư nhưng không cách nào tránh được!
Sau đó, ánh sáng lóe lên trước mắt rồi chui vào mắt ông ta.
“A!”
Cơn đau đớn thấu tim gan lập tức ập đến.
Nhưng điều đó vẫn chẳng là gì so với việc trước mắt ông ta đột nhiên tối sầm, ông ta đã mất đi khả năng nhìn, đó mới là điều khiến ông ta hãi hùng nhất.
Tất cả chìm vào màn đêm tăm tối.
“A a a!”
Trịnh Thiên Thành điên rồi.
Mắt ông ta đã bị phế rồi!
Ông ta bị mù rồi!
“Vì còn cần ngươi chuyển lời nên tạm thời ta tha cho cái lưỡi của ngươi!”
Trần Thuận nói với ông ta: “Hãy nói lại với người nhà họ Trịnh ở thủ đô rằng, đừng đến kiếm chuyện với ta, bằng không, tới một người ta giết một người, tới hai người ta giết hai người!”
Lúc này, đám người Nhà họ Trịnh tự cao tự đại, không xem ai ra gì đã biết thế nào là sợ hãi.
Bọn chúng nhìn Trần Thuận với ánh mắt ngập tràn khiếp sợ!
“Yên tâm, lời của ngươi, ta nhất định sẽ chuyển lại.”
Trịnh Thiên Thành cố nén đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó, đám đàn em đi theo dìu ông ta rời khỏi nhà họ Vương, ông ta không dám nói thêm một lời nào nữa.
Vương Chính thấy ngay cả tông sư của nhà họ Trịnh ở thủ đô cũng bị Trần Thuận chọc mù hai mắt dễ dàng, phải thất thểu bỏ đi thì ánh mắt nhìn Trần Thuận vô cùng hoảng sợ.
Rốt…rốt cục hắn là quái vật gì vậy?
“Giờ thì đến phiên ngươi!”
Trần Thuận đưa ra phán quyết với Vương Chính!
Vương Chính nhìn chung quanh, Trần Thuận, Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm và cả Hắc Tâm Lão Nhân.
Ông ta không thể đánh thắng bất kỳ một ai trong số họ.
Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt chứ.
Trần Thuận đắc tội với nhà họ Trịnh ở thủ đô, như vậy chẳng khác nào kết nợ máu với bọn họ.
Nhà họ Trịnh ở thủ đô tuyệt đối sẽ không tha cho Trần Thuận.
Chỉ cần hôm nay ông ta có thể chạy thoát thì sau này có thể đoạt lại tất cả những gì đã mất.
Thậm chí còn có thể tận mắt chứng kiến Trần Thuận bị nhà họ Trịnh ở thủ đô giày vò đến chết.
Mặc dù Trần Thuận là tông sư thứ thiệt nhưng một khi đối mặt với nhà họ Trịnh ở thủ đô thì sẽ chết không nghi ngờ.
Nghĩ đến đó, Vương Chính liền giậm mạnh chân, bay vọt về hướng mà bọn Trịnh Thiên Thành đã rời đi.
Ông ta là người luyện võ, đã đạt đến võ đạo đại thành, nhưng lại dùng thực lực vào việc chạy trốn.
“Chủ nhân, để đó cho tôi!”
Nhìn thấy Vương Chính chạy trốn, Ngụy Vô Tâm liền xin chỉ thị của Trần Thuận.
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Trần Thuận, Ngụy Vô Tâm thoắt cái đã biến mất, đuổi theo Vương Chính.
Thậm chí gã còn lẩm bẩm: “Gia chủ nhà họ Vương, cô tình nhân bé nhỏ mà ông tặng cho tôi rất tuyệt vời, tôi phải cảm ơn ông đàng hoàng mới được, ông đừng chạy nữa!”
Kể từ sau khi tu luyện Âm Dương Ma Kinh, sức mạnh của gã đã không còn như xưa nữa rồi.
Chẳng mấy chốc, Ngụy Vô Tâm đã quay trở lại, còn xách theo một người.
Người đó chính là Vương Chính đang chạy trốn!
“Chủ nhân, ngài muốn xử trí lão già này thế nào?” Ngụy Vô Tâm hỏi Trần Thuận.
Trần Thuận nhìn về phía Vương Minh Vy.
Vương Minh Vy cảm nhận được Trần Thuận đang nhìn mình, cô lai nhìn sang Vương Chính đang bị Ngụy Vô Tâm tóm cổ áo xách như xách gà con, bối rối không biết phải làm gì đồng thời, trên khuôn mặt xinh đẹp lướt qua tia do dự.
Cuối cùng, Vương Minh Vy cũng lên tiếng: “Phế đi võ công của ông ta nhưng không giết!”
Trần Thuận gật đầu.
Thấy thế, Ngụy Vô Tâm liền nở nụ cười tàn nhẫn, rồi tung một chưởng vào đan điền của ông ta.
Vương Chính đột nhiên gào lên thê thảm.
Một cao thủ võ đạo đại thành như Vương Chính dù bị phế hết nội lực nhưng vẫn còn công phu quyền cước nên vẫn có thể tiếp tục làm cao thủ công phu Ngoại Gia, chính vì vậy mà Ngụy Vô Tâm lần lượt đánh hai chưởng xuống hai tay và hai chân của Vương Chính, phế bỏ hai tay hai chân của ông ta xong mới yên tâm vứt ông ta xuống đất.
Kết cục thê thảm cùng với tiếng kêu thảm thiết của Vương Chính đã kích thích đám người nhà họ Vương một cách sâu sắc.
Trần Thuận lại lừ mắt nhìn đám Sư Tử Điên không dám nhúc nhích từ nãy đến giờ.
Đám gã Sư