Bộ váy dài màu đen bó sát người tôn lên dáng người nóng bỏng, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ của cô.
Nhan sắc xinh đẹp, dáng người quyến rũ, phối hợp với khí chất cao quý, làm Ngô Xuân Sĩ nhìn đến ngẩn người.
Người phụ nữ này rõ ràng chính là nữ thần mà anh ta ngày nhớ đêm mong, Tống Thiên Hy.
Nhưng mà anh ta vừa nghe được cái gì?
Giọng nói dịu dàng, hạnh phúc vừa nãy của Tống Thiên Hy là đang nói với ai?
Chỉ thấy lúc này, giọng nói của Trần Thuận vang lên: “Rất đẹp.”
Có được câu trả lời như ý, Tống Thiên Hy lộ ra nụ cười rạng rỡ vui vẻ.
Ngô Xuân Sĩ lập tức thấy đầu óc loạn cào cào.
Tại sao mối quan hệ của nữ thần Tống Thiên Hy và Trần Thuận lại tốt như vậy?
Trước đó chẳng có lời đồn rằng, mối quan hệ giữa Trần Thuận và Tống Thiên Hy chẳng khác gì người dưng sao?
Nhưng mà bây giờ con mẹ nó cái này mà gọi là người dưng sao?
Đây rõ rang là đôi vợ chồng yêu thương nhau không ai bằng.
Vừa nãy anh ta còn châm chọc Tống Thiên Hy không xem trọng Trần Thuận đấy, vậy mà vừa đảo mắt Tống Thiên Hy đã vẻ mặt đầy hạnh phúc xuất hiện trước mặt Trần Thuận.
Hiện thực đã vả cho anh ta một cái thật mạnh.
Anh ta nghĩ không thông.
Một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Trần Thuận, ngày trước chỉ là một con rệp bị anh ta giẫm dưới chân, sao hắn có thể khiến Tống Thiên Hy cam tâm tình nguyện được chứ?
Anh ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Mặt hằm hằm đố kỵ ganh ghét.
“Nhường đường một chút, cậu đang cản đường đấy.”
Lúc này giọng nói của Trần Thuận lần nữa lọt vào tai Ngô Xuân Sĩ.
Lúc nãy anh ta đúng là đang đứng chắn giữa Tống Thiên Hy và Trần Thuận.
Ngô Xuân Sĩ theo bản năng muốn tránh ra.
Nhưng sau đó anh ta kịp phản ứng lại, tại sao anh ta phải nhường đường?
Con rệp Trần Thuận này từ lúc nào học ra lệnh cho anh ta rồi?
Ngô Xuân Sĩ dừng lại ngay lập tức, đứng yên tại chỗ không cử động.
Sau đó, anh ta cười lạnh lùng nhìn Trần Thuận.
Tôi không nhường đường đó, cậu làm gì được tôi?
“Chó khôn không cản đường!”
Giọng Trần Thuận lạnh lùng vang lên lần nữa.
Tống Thiên Hy nghe được Trần Thuận nói vậy không nhịn được phì cười.
Nhưng Ngô Xuân Sĩ lại cảm thấy da đầu tê rần.
Trần Thuận rõ rang là trắng trợn gây hấn với anh ta mà.
“Mới ở rể mấy năm mà cậu đã không biết bản thân mình họ gì rồi à? Cậu huênh hoang như vậy, không sợ ngày nào đó đi trên đường bị người khác chém chết à…”
Ngô Xuân Sĩ nhìn Trần Thuận, vẻ mặt thâm trầm.
Giọng nói của anh ta mang theo ý uy hiếp rõ ràng.
Lần trước Trần Thuận đắc tội anh ta thế là bị anh ta tìm người nện cho một trận nên thân.
“Ồn ào!”
Quá tam ba bận, Trần Thuận đã không còn kiên nhẫn với anh ta nữa.
Chỉ thấy hắn cong ngón tay búng một cái, lập tức Ngô Xuân Sĩ cảm thấy đầu gối của mình bị trúng thứ gì đó, sau đó cơ thể nghiêng đi, quỳ ngay xuống đất.
Anh ta vừa quỳ xuống, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong khu mua sắm.
Mặt Ngô Xuân Sĩ đỏ tận mang tai.
Xảy ra chuyện gì?
Anh ta căn bản không làm rõ được tại sao bản thân mình lại quỳ xuống như thế?
Lại còn quỳ với Trần Thuận.
Sao có thể như vậy được?
Ngô Xuân Sĩ muốn đứng lên ngay.
Nhưng lúc này Trần Thuận cũng đã đi tới bên cạnh anh ta, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói rồi chó khôn không cản đường, nếu cậu không phải là một con chó khôn, cứ đòi cản đường, vậy thì cứ ở đó cản cho đã đi!”
Trần Thuận vừa nói xong, lại vỗ vai Ngô Xuân Sĩ một lần nữa.
Sau đó Ngô Xuân Sĩ liền cảm thấy hai chân của mình giống như mất đi cảm giác.
Anh ta muốn đứng lên, nhưng lại không khống chế được hai chân của mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này anh ta hơi sợ hãi.
Nhưng mặc kệ anh ta cố gắng thế nào, hai chân anh ta cũng không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không có cảm giác.
“Cậu cố gắng hưởng thụ một chút, hưởng thụ cảm giác một con chó cản đường đi!”
Trần Thuận cười khẩy, sau đó đi vòng qua anh ta, đi về phía Tống Thiên Hy.
“Trần Thuận, cậu làm gì tôi thế?”
Ngô Xuân Sĩ giận dữ rống lên.
Ngô Xuân Sĩ cảm nhận được ánh mắt tò mò, xem thường, thương hại của những người xung quanh, anh ta ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng Trần Thuận căn bản không chú ý đến anh ta nữa.
Người thích sĩ diện như Ngô Xuân Sĩ cứ để anh ta mất mặt trước đám đông, có như vậy mới có thể khiến anh ta cảm thấy nhục nhã nặng nề nhất.
Có thể khiến cho Ngô Xuân Sĩ mất mặt là tia chấp niệm của nguyên chủ Trần Thuận cũ, vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của Trần Thuận.
Sau khi Trần Thuận cảm nhận được, đương nhiên là quyết định thỏa mãn mong muốn của nguyên chủ rồi.
“Sao anh lại làm được thế?”
Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Trần Thuận khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười thần bí khó đoán, nhưng cũng không nói rõ.
Chờ sau khi hắn tìm được đồ vật có thể cải tạo được thể chất của Tống Thiên Hy, khi Tống Thiên Hy bắt đầu tu luyện, cô tự nhiên sẽ hiểu.
Bây giờ cũng không cần thiết giải thích quá nhiều.
“Rõ ràng là đến mua quần áo cho anh, kết quả mua một hồi lại thành ra mua cho em rồi.”
Ngược lại Tống Thiên Hy cũng không truy hỏi nữa, sau một hồi vui vẻ, cô áy náy nhìn sang Trần Thuận.
Trần Thuận rất muốn nói móc một câu là cuối cùng cô cũng phát hiện ra rồi sao nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không sao, mua cho cô trước, mua cho tôi sau cũng giống nhau mà.”
Nhưng mà cho dù Trần Thuận là chủ Ma giới tung hoành khắp ngân hà, là Ma Đế hiểu biết nhiều,