Gần đây, Giang Châu nổi lên sóng gió.
Đầu tiên là toàn bộ nhánh chính trong nhà họ Hà quyền thế biến mất trong một đêm, nhà họ Hà đổi chủ.
Kế tiếp là biến cố nhà họ Vương, Vương Chính nhường vị trí chủ gia tộc cho con gái Vương Minh Vy.
Tiếp theo là Đường chủ Thiên Ưng Đường của Liên minh Anh Em chết thảm, con phố quán bar xảy ra ác chiến, địa bàn bị các thế lực ngầm khắp nơi tranh giành.
Một số nhà quyền quý ở Giang Châu đã thoáng ngửi thấy hơi thở khác thường.
Có lẽ, Giang Châu bình yên quá lâu, giờ muốn dậy sóng lên rồi.
Còn Trần Thuận, nhân vật chính gây nên những biến cố đó lại không lộ mặt hai ngày nay, một lòng vùi đầu vào tu luyện.
Đến ngày kỷ niệm thành lập trường đại học Giang Châu.
Hắn không tham gia hoạt động vào ban ngày của trường.
Dưới sự mời gọi của hiệu trưởng Đường Chính Dương, và sự mong đợi của Tống Thiên Hy, tối hôm đó Trần Thuận đã ra ngoài, tham gia bữa tiệc tối giao lưu của lễ kỷ niệm.
Hằng năm vào ngày kỷ niệm, trường đại học Giang Châu đều mời một số sinh viên tốt nghiệp có sự nghiệp và thành công quay về trường, cũng mời rất nhiều lãnh đạo ở Giang Châu tới.
Do đó, người nhận được thiệp mời, mặc kệ họ có rảnh hay không đều sẽ tới tham gia.
Đương nhiên bọn họ không thật sự vì tham gia hoạt động kỷ niệm gì đó, mà tới đây để mở rộng giao thiệp, làm quen với giới quyền quý.
Dường như năm nào, buổi tiệc tối giao lưu của trường cũng thúc đẩy không ít mối hợp tác.
Lúc Trần Thuận đến, buổi tiệc đã bắt đầu rồi.
Hắn lấy thiệp mời ra, nhân viên phục vụ liền dẫn hắn vào phòng tiệc.
Trong đại sảnh, người qua người lại, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, nói chuyện tao nhã, khí chất không hề tầm thường.
Nếu so sánh với bộ đồ không thương hiệu mà Trần Thuận đang mặc, rõ ràng không ăn khớp với nhau.
Nhưng hắn không cảm thấy xấu hổ gì cả, cứ đi thẳng vào trong.
Hắn muốn tìm xem Tống Thiên Hy đang ở đâu, hắn tới đây tham gia chủ yếu là vì cô, dù sao cô cũng mong đợi rất lâu rồi, đặc biệt cô còn dẫn hắn đi mua mấy bộ quần áo đắt tiền.
Có điều mấy bộ đồ đó không thích hợp trong lúc tu luyện, ngoài lúc mặc thử, hắn không đụng đến nó nữa.
Hôm nay, Trần Thuận vừa kết thúc tu luyện đã tới thẳng buổi tiệc này, nên không có cơ hội thay lại.
Hắn vẫn chưa tìm thấy Tống Thiên Hy đang ở đâu, đã bị mấy người gọi lại rồi.
“Đó chẳng phải là Trần Thuận sao?”
Lúc hắn đi qua một chiếc bàn bày các loại bánh ngọt, có người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Hắn quay đầu nhìn lại, mấy cặp nam nữ ăn mặc sang trọng này cũng đang nhìn hắn.
Tuổi tác cũng tầm như hắn.
Từ ký ức của “Trần Thuận trước đây”, hắn biết mấy người này đều là bạn học cùng lớp đại học với hắn.
Lúc học đại học, hắn biết những người này đều là con cháu nhà giàu.
Trong đó có một người, hắn rất quen thuộc.
Chính là Ngô Xuân Sĩ.
Lúc này, gã đang nhìn hắn với ánh mắt không hề lương thiện.
Nhìn thấy gã, Trần Thuận không nhịn được nở nụ cười lạnh, nếu gã biết giờ mình đã bị nhiễm AIDS, không biết sẽ tuyệt vọng bao nhiêu!
Trần Thuận thấy mấy người đó nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ chứ không có ý muốn mời hắn qua đó ôn lại chuyện cũ.
Hắn gật đầu xem như chào hỏi.
“Mẹ nó, khinh thường gì chứ?” Một anh chàng đeo kính trong đó, nói với giọng không vui.
“Chó ngáp phải ruồi, làm rể nhà họ Tống, cưới được Tống Thiên Hy, không thì ai nhớ được hắn là ai chứ?” Một chàng trai hơi mập mạp cũng lên tiếng phụ họa.
“Nhưng tôi nhớ, hình như hoạt động ban ngày không thấy hắn mà? Sao buổi tối lại chạy đến tiệc giao lưu này?” Một cô gái xinh đẹp, mặc lễ phục khẽ nhíu mày nói.
Bọn họ hơi khó chịu với thái độ Trần Thuận.
Hoạt đông ban ngày, những ngườ đã tốt nghiệp như bọn họ căn bản là sắp xếp theo lớp, khoa, bao gồm cả tiệc tối nay cũng vậy, ngồi theo nhómnhững người học cùng lớp, cùng khoa, nếu muốn làm quen với người khác, tự nhiên sẽ phải đi lại với nhau.
Nhưng ban ngày, bọn họ không hề nhìn thấy Trần Thuận.
“Không phải vì không nhận được thiệp mời nên tự mình lẻn vào đây chứ?”
Ngô Xuân Sĩ khẽ cười, nhìn Trần Thuận với ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Nếu không vì Lục Kiên bị người khác chém chết, làm lỡ chuyện bắt cóc, bỏ thuốc Tống Thiên Hy rồi ném lên giường, chỉ sợ ánh mắt gã nhìn Trần Thuận cũng giống Tây Môn Khánh nhìn Võ Đại Lang.
“Lẻn vào còn đỡ, dù gì hắn cũng là con rể nhà họ Tống, nói không chừng, hắn dựa vào thân phận chồng Tống Thiên Hy để vào đây!”
Mọi người anh một câu tôi một câu, giống như không coi Trần Thuận ra gì.
Quả thật bọn họ không hề để hắn vào mắt.
Trong mắt họ, Trần Thuận chỉ là một người ở rể chó ngáp phải ruồi mà thôi, vừa không có gia thế bối