Câu nói của Tống Thiên Hy như một cái bạt tai thẳng vào mặt Vương Hạo.
Rác rưởi trong rác rưởi sao?
Vương Hạo híp cặp mắt như muốn tóe lửa đến nơi.
Nhưng điều đó chưa là gì khi anh ta thấy Trần Thuận vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo thon thả, mềm mại của Tống Thiên Hy, nữ thần anh ta hằng mơ ước mà không có được rồi kéo vào lòng.
Ôm vào lòng dễ dàng như vậy sao!
“Ngu ngốc, anh biết gì không? Người phụ nữ tôi dùng chán không cần nữa thì anh coi như trân bảo, còn nữ thần anh ngày đêm mơ tưởng nhưng không thể có được này giờ lại là người phụ nữ của tôi, điều này… mới là sự thật!”
“Tuyệt vọng không?”
Trần Thuận mỉm cười nói.
“Tôi còn phải nói cho anh biết một chuyện còn tuyệt vọng hơn nữa, tôi không hề muốn đả kích anh nhưng tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết chân tướng.”
Sau đó, Trần Thuận quay sang hỏi hai người đàn ông đi ngang qua: “Người anh em, anh chàng này không tin người ta có thể làm chuyện ấy sáu lần một đêm, cho hỏi, xin hỏi các anh có thể làm được không?”
“Đó là chuyện thường tình ở huyện.”
“Tám lần cũng không thành vấn đề chứ đừng nói là sáu lần.”
Hai người lần lượt lên tiếng, mặt không đỏ, tim không run, như để chứng minh lời mình nói là thật, cả hai còn cố ý nhìn Vương Hạo với ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Ánh mắt của hai người bọn họ như vậy là có ý gì?
Thương hại?
Thông cảm?
Khinh thường?
Vương Hạo thật sự bị chọc cho tức điên lên rồi, mặt anh ta đỏ bừng.
Nếu hai người kia thực sự làm được tám lần một đêm thì anh ta sẽ viết ngược tên của mình.
Tuy nhiên, trong mắt người qua đường, khuôn mặt đỏ bừng của Vương Hạo lại thành ra biểu hiện của sự xấu hổ.
Vì thế, hai người họ lại càng tự tin hơn.
Vương Hạo cũng nhận ra ánh mắt hai người họ nhìn mình lại càng phong phú đủ mọi sắc thái hơn.
“Cút.”
Rốt cục Vương Hạo không nhịn được nữa liền quát hai người qua đường.
Lúc này, Trần Thuận mới nhân cơ hội giơ tay vỗ vào vai Vương Hạo, một luồng năng lượng liền xâm nhập vào cơ thể anh ta.
“Xem đi, tôi nói mà anh không tin, lời người qua đường nói, anh chịu tin rồi chứ, bản thân không làm được thì cũng đừng tưởng người khác cũng… bất lực giống mình! Tuy Dương Vân Đình không nói ra nhưng không có nghĩa là cô ta không ngầm so sánh anh với những người đàn ông khác!”
“Vừa hay ở đây lại là bệnh viện, tôi kiến nghị anh nên đi kiểm tra thử xem sao rồi chữa cho đàng hoàng! Nói không chừng còn có thể cữu vớt được chút ít sự tự tôn của mình!”
Trần Thuận trưng ra vẻ mặt thương hại nhìn gã.
Nhưng trong lòng lại cười khẩy.
Dám chọc tới ông đây!
Cả đời này cũng đừng mong tìm lại được lòng tự tôn, đừng hòng làm đàn ông được nữa!
Không được phép bôi nhọ chủ của Ma giới, dám đắc tội ta, không chết thì cũng bị phế.
“Bà xã, chúng ta đi thôi!”
Khi Vương Hạo kịp hiểu ra mọi chuyện thì Trần Thuận đã ôm Tống Thiên Hy bỏ đi rồi.
“A…” Hai mắt Vương Hạo đỏ ngầu, khóe mắt như muốn rách ra, tức muốn hộc máu: “Trần Thuận, tao phải giết chết mày, tao nhất định sẽ giết mày!”
Vương Hạo thề nhất định phải trả lại mối nhục nhã mà bản thân phải gánh chịu hôm nay.
Bằng không, thề không làm người.
A a a!
“Cậu Vương, cậu ngàn vàn lần đừng tin lời Trần Thuận, hắn làm sao có thể làm sáu lần một đêm cơ chứ, hắn chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi phế vật, cố ý làm ra vẻ mà thôi, cậu mới thật sự là…”
Dương Vân Đình vội vàng bước tới muốn ôm lấy Vương Hạo, sau đó tâng bốc Vương Hạo, hạ thấp Trần Thuận một phen.
Những chưa nói hết mấy chữ ‘lợi hại’ ra khỏi miệng, cô ta đột nhiên im bặt.
Cô ta biết mình đã lỡ lời.
Nhưng đáng tiếc là đã không còn cơ hội sửa sai nữa rồi.
Bốp!
Một âm thanh to rõ vang lên.
Vương Hạo không chút thương hoa tiếc ngọc tát cô ta một bạt tai rồi nhìn cô ta vẻ hung tợn: “Con đàn bà đê tiện, nói là Trần Thuận chưa từng động vào thì sao lại khẳng định hắn không làm được…”
Đặc biệt là khi nhớ lại câu Trần Thuận nói: ” Tuy Dương Vân Đình không nói ra nhưng không có nghĩa là cô ta không ngầm so sánh anh với những người đàn ông khác!”
Lúc này Vương Hạo đã thật sự bị chạm đến lòng tự tôn.
Bởi vì rượu chè và gái gú quá độ nên về phương diện đó, anh ta cũng không được ổn lắm.
Dương Vân Đình nhất định sẽ so sánh anh ta với Trần Thuận.
Hiện tại Vương Hạo đã cực kỳ chắc chắn rằng Dương Vân Đình nhất định đã từng bị Trần Thuận động vào.
“Cô là con đàn bà đê tiện bị người ta bỏ rơi, cô dám gạt tôi!
Sự thù hận trong lòng Vương Hạo đã dâng tràn vô bờ bến.
***
Ở một diễn biến khác.
Sau khi Trần Thuận ôm Tống Thiên Hy bỏ đi thì vẻ mặt của hắn liền thay đổi.
Quay trở lại bộ dạng thờ ơ lúc trước.
“Có thể buông tôi ra được chưa?”
Tống Thiên Hy lạnh lùng cất lời.
Kể từ khi kết hôn đến nay đã ba năm, đây là lần đầu tiên cô và Trần Thuận tiếp xúc thân mật nhất, gần gũi nhất.
Nếu không phải vì Trần Thuận đột nhiên trổ tài y thuật đáng kinh ngạc cứu sống ba của cô thì khi thấy Vương Hạo hạ nhục Trần Thuận, cô vẫn sẽ ra mặt giúp hắn nhưng tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc thân mật với cô như vậy.
“Đương nhiên.” Trần Thuận thản nhiên nói, sau đó rụt tay về không chút lưu luyến.
Trần Thuận dứt khoát như thể Tống Thiên Hy cô chẳng có sức hấp dẫn gì với hắn vậy, Tống Thiên Hy hơi ngẩn ra, sau đó là một cảm giác hụt hẫng khó hiểu dâng lên.
Một cô gái xinh đẹp rạng ngời lại còn sở hữu thân hình quyến rũ chết người như cô chẳng lẽ không có chút sức hút nào sao?
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã kìm xuống cảm giác hụt hẫng ấy của mình xuống rồi nói: “Trần Thuận, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, nếu không có anh, ba đã…”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Trần Thuận khoát tay vẻ tùy ý: “Đợi vài ngày nữa, sau khi tôi chữa khỏi cho ông ấy, chúng ta sẽ ly hôn, đến lúc đó cô có thời gian không?”
Tống Thiên Hy khẽ cắn môi.
Hắn vội vàng muốn