Bụp!
Trong không khí phát ra một âm thanh trầm nặng.
Sau đó, mọi người chỉ thấy Lý Thành Nghiệp trực tiếp bay ra.
Trong không trung phun ra một búng máu, trải thành một đường máu đỏ.
Sau đó cả người đập vào ghế mà ông ta trước đó ngồi, khiến cả bộ bàn ghế đều vỡ vụn.
Gục trên đất, không thấy có động tĩnh.
Tông Sư đã từng uy áp cả hai vùng Giang Nam Giang Bắc, người đứng đầu cấp dưới Tông Sư bây giờ, Lý Thành Nghiệp đứng ở vị trí chuẩn Tông Sư đỉnh phong, dưới một chưởng này, tim nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Biến cố này, toàn sân im lặng.
Thẩm Long Phi ở chỗ xa, trợn trừng hai mắt, một màn này, đã kích thích sâu sắc đến ông ta.
Trần Thuận vậy mà có thể một chưởng giết chết Lý Thành Nghiệp – người đứng đầu dưới Tông Sư, điều này có nghĩa là gì? Lẽ nào, Trần Thuận là Tông Sư thật sự? So với Tông Sư Trịnh Đông Dương ở thủ đô còn trẻ hơn?
Mặc kệ Trần Thuận có phải là Tông Sư hay không, lúc này, ông ta đều chỉ có một suy nghĩ, Giang Châu, xuất hiện rồng rồi.
Giang Bắc Giang Nam, sắp thay đổi rồi.
Thậm chí, cả giới võ thuật đều phải chấn động rồi.
Mà lúc này, Thẩm Long Đằng vẫn ngồi tại chỗ, ngây ngốc.
Lý… Lý Thành Nghiệp, thua… vậy mà thua rồi?”
Có Lý Thành Nghiệp ra tay, ông ta tin chắc, tuyệt đối không thể thất bại, chính vì thế, ông ta mới ngồi ở đây, yên lặng đợi kết quả. Mặc dù Lý Thành Nghiệp muốn lấy đi tất cả Bồi Nguyên đan, vậy thì để một mình ông ta ra tay là được rồi, như thế mới khiến Thẩm Long Đằng có chút tâm lý an ủi.
Nhưng, nhưng trong nháy mắt, Lý Thành Nghiệp lại chết ở bên cạnh ông ta!
Lúc này, Thẩm Long Đằng hoàn toàn chết lặng.
Lý Thành Nghiệp, đã khiến một chuẩn Tông Sư như anh ta – người đứng đầu dưới Tông Sư mới sinh lòng e sợ, đã từng là chuẩn Tông Sư, vậy mà bị một tên oắt con cho một chưởng diệt sát?
Sau khi phản ứng lại, Thẩm Long Đằng tuyệt vọng, lập người muốn trốn.
Lăng Không Hoạt Bộ, ông ta cũng tu luyện đến điểm cực vì cao thâm rồi.
Thân là chuẩn Tông Sư, khi thi triển, chỉ cần một cái hô hấp, Thẩm Long Đằng đã xuất hiện ở ngoài 10m.
Ngay cả con trai của ông ta – Thẩm Đào cũng không theo kịp.
Mặc dù ông ta rất chiều đứa con đến già mới có này, nhưng tiền đề cũng phải là ông ta còn sống.
Chỉ cần ông ta có thể sống, ông ta vẫn có thể tìm người phụ nữ khác, sinh con trai.
“Muốn đi, đã hỏi tôi chưa?”
Lúc này, bên tai của Thẩm Long Đằng, đột nhiên vang lên một giọng nói.
Sau đó ông ta bèn phát hiện, một bóng người, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Từ trên cao nhìn xuống, một cú đạp.
Ông ta muốn tránh, nhưng dù ông ta có thực lực của chuẩn Tông Sư, căn bản cũng theo không kịp.
Một cước này, trực tiếp đạp vào vai của ông ta.
Bỗng chốc, xương vai trái của ông ta, toàn bộ vỡ vụn.
Cả người ông ta, cũng bị đạp bay ra.
Giống như Lý Thành Nghiệp vừa rồi, trực tiếp đập vào chỗ ngồi của mình trước đó, khiến bàn ghế vỡ vụn.
“Phụt!”
Thẩm Long Đằng trực tiếp nôn ra một búng máu.
Ở dưới lực cực lớn này, ông ta cảm nhận được nội tạng của bản thân dường như bị chuyển vị trí.
Không biết có phải trùng hợp không, sau khi ông ta rơi xuống, vừa hay đối diện với Lý Thành Nghiệp.
Lúc này, Lý Thành Nghiệp tức giận trợn tròn mắt, hai mắt mở lớn, bộ dạng thấy chết không sờn, hung hăng nhìn hắn.
Thẩm Long Đằng bỗng rùng mình.
Ông ta lúc này phản ứng lại, ngay cả Lý Thành Nghiệp muốn trốn cũng không được, bị một chưởng đoạt mạng.
Huống chi là ông ta.
Thẩm Long Đằng cũng không quan tâm đau đớn và thương thế trên người, lập tức bò dậy, quỳ trên đất, không ngừng dập đầu: “Vị tiểu tiên sinh này, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy thái sơn…”
Trần Thuận căn bản không có tiếp tục để ý ông ta.
Thẩm Long Đằng như thế nào, không có liên quan gì với hắn cả.
Nếu như không phải Thẩm Đào, tham lam Bồi Nguyên đan cực phẩm mà hắn tặng cho nhà họ Thẩm, Trần Thuận trước đó căn bản sẽ không lên tiếng chỉ điểm Thẩm Ngọc Nhu.
Sau đó lại là vì Thẩm Long Phi không có bán đứng hắn, hắn lúc này mới ra tay giúp đỡ nhà họ Thẩm.
Còn giữa hắn với Thẩm Long Đằng, căn bản không có nửa điểm ân oán.
“Việc nhà của các người, các người tự xử lý đi!”
Trần Thuận nhìn sang Thẩm Long Phi nói.
Thẩm Long Phi lúc này mới hít một hơi thật sâu, đi tới.
Lúc này ông ta nhìn thần sắc của Trần Thuận, rất phức tạp.
Ngưỡng mộ, may mắn, vui mừng, cảm kích… : “Sau này cậu Trần nếu như có yêu cầu gì, nhà họ Thẩm sẽ dốc toàn lực đi làm!”
Thẩm Long Đằng chắp tay với Trần Thuận, sau đó mới đi tới chỗ Thẩm Long Đằng.
Thẩm Long Phi sẽ xử lý Thẩm Long Đằng như nào, không có chút quan hệ gì với hắn cả.
“Đánh chết hắn ta.”
“Vậy mà dám khinh nhờn chị Nhu, đánh chết hắn ta!”
Bỗng chốc, rất nhiều tiểu bối trong thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm đều túm đến Thẩm Đào đang không nhúc nhích mà đứng cạnh Thẩm Long Đằng.
Đột nhiên, Thẩm Đào bèn bị nhấn chìm trong biển người.
Lần này, anh ta căn bản không dám phản kháng.
Không có ngang ngược trước nữa, thê thảm vô cùng!
Còn có rất nhiều tiểu bối của nhà họ Thẩm, trong ánh mắt nhìn Trần Thuận, tràn đầy sự cuồng nhiệt của fan nhìn idol.
Nhưng không có ai dám lại gần cả.
Dù sao, không có ai hiểu tính cách của Trần Thuận như thế nào.
Nhưng có một người ngoại lệ.
Trần Thuận nhìn bóng dáng xinh đẹp này đi đến trước mặt mình, vóc dáng quyến rũ dưới bộ quần áo luyện công màu trắng rộng rãi cũng không che đậy được.
Khác với vẻ cao quý lãnh diễm của Tống Thiên Hy, vẻ ma mị của Vương Minh Vy, trên người cô ta, lại toát ra một vẻ đẹp của tiêu sái, trong nhu có cương, mười phần anh khí.
“Anh… anh Trần, vừa rồi ở trên đài, là anh chỉ điểm cho tôi sao?”
Thẩm Ngọc Nhu thấp hơn Trần Thuận nửa cái đầu, lúc này, hơi ngẩng đầu, nhìn sang Trần Thuận, khẽ lên tiếng.
Trần Thuận nhàn nhạt gật đầu.
Thấy Trần Thuận gật đầu, sắc mặt Thẩm Ngọc Nhu hơi ửng đỏ, quả nhiên.
Cô ta trước đó còn tưởng là ông nội Thẩm Long Phi truyền âm chỉ điểm cho cô ta, nhưng sau đấy sau khi Trần Thuận xuất hiện, cô ta bèn nghi ngờ người trước đó chỉ điểm cho cô ta không phải ông nội, mà là Trần Thuận.
“Cảm ơn!”
Thẩm Ngọc Nhu cảm ơn một cách chân thành nhất.
Nếu như không phải Trần Thuận, cô ta không biết vẫn sẽ bị Thẩm Đào sỉ nhục thành như thế nào nữa.
Trần Thuận gật đầu, coi như chấp nhận.
Thẩm Ngọc Nhu thấy Trần Thuận không hề khách khí, ngược lại có hơi sững sờ, nhưng sau đó bèn hiểu ra, nhân vật cấp Tông Sư như Trần Thuận, không thân quen với cô ta, đối với cô ta khách khí, ngược lại mới là kỳ lạ.
“Anh Trần, Thẩm Ngọc Nhu có một thỉnh cầu hơi quá phận, tôi hy vọng, có thể bái anh Trần làm thầy!”
Sau khi do dự một lát, Thẩm Ngọc Nhu đột nhiên nói.
Lời này vừa nói ra, khiến các tiểu bối đó của nhà họ Trần đi đến, tiền bối muốn chiêu đãi thật tốt Trần Thuận cũng đều ngây ra.
Nhưng sau đó, lại mong chờ nhìn sang Trần Thuận.
Không có vì là người của nhà họ Thẩm muốn bái người khác làm thầy mà không vui, ngược lại nội tâm đối