“Thiên Địa Nhị Quỷ!”
Hồ Lý Tài vừa nhìn thì nhận ra hai người này, kêu lên.
Khoảng thời gian này, Trịnh Đông Dương một đường xuống phía Nam, khiêu chiến Tông Sư, ở giới võ đạo, động tĩnh gây ra cũng cực kỳ lớn.
Một loạt tin tức về Trịnh Đông Dương cũng được bọn họ điều tra ra.
Lần này Trịnh Đông Dương xuống phía nam, bên cạnh dẫn theo hai người.
Thôi Thiên, Thôi Địa, mọi người gọi là Thiên Địa Nhị Quỷ! Toàn bộ đều là người nổi tiếng trong chuẩn Tông Sư.
Đám người Vương Minh Vy, lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn sang hai người, cực kỳ kiêng kỵ.
Thiên Địa Nhị Quỷ này xuất hiện ở nhà họ Vương ở Giang Châu, có phải là Trịnh Đông Dương cũng đến Giang Châu rồi không?
Thiết Quyền không quản nhiều như vậy, tức giận gằn lên: “Hai người làm gì với chủ mẫu rồi?”
Đặc biệt là nhìn thấy chiếc quan tài mà bọn họ khiêng vào, để trên đất, Thiết Quyền gần như sắp nổ tung rồi.
“Đương nhiên là chuẩn bị dâng cho chủ nhân rồi!” Thôi Thiên cười bỉ ổi.
“Hai người tìm chết.”
Trần Thuận là tín ngưỡng của Thiết Quyền, mà Tống Thiên Hy là người phụ nữ của Trần Thuận, quyết không thể bị làm nhục!
Thiết Quyền trong lúc phẫn nộ căn bản không quân tâm Thiên Địa Nhị Quỷ có phải chuẩn Tông Sư hay không, cả người giống như viên đạn, bay ra.
Người còn chưa đến, chưởng phong đến trước!
Hai nắm đấm thép điên cuồng đánh vào Thiên Địa Nhị Quỷ.
Anh ta cũng giống như Gấu xám, tu luyện chính là Kim Cang Ma Kinh.
Đi theo con đường luyện thể.
Thể chất vô cùng mạnh mẽ, lấy thực lực của anh ta bây giờ, một đấm này hạ xuống, dù là đầu bò cũng có thể bị đập chết… Tuy nhiên, ở trong mắt Thiên Địa Nhị Quỷ căn bản không là gì.
“Thật là không biết sống chết!”
Trên mặt Thôi Thiên, lộ ra một tia tàn nhẫn.
Lúc nắm đấm đến gần, một tay túm chặt song quyền của Thiết Quyền, sau đó dùng sức vặn, nắm đấm thép có một không hai của Thiết Quyết cũng không trụ nổi, đột nhiên bị vặn mạnh, lỗ chân lông trên hai tay, từng cái nứt toạc, chảy ra một vũng máu.
Sau đó cả người bay về phía sau, hai tay đều là máu tươi đang chảy ra.
Gục xuống hết sức.
Chỉ một chiêu đã khiến Thiết Quyết có Võ Đạo đại thành trở thành phế nhân.
Đám người Hồ Lý Tài vội vàng tới đỡ Thiết Quyết.
Chỗ này của bọn họ không có ai là đối thủ của Thiên Địa Nhị Quỷ.
Phế Thiết Quyền, đối với Thiên Địa Nhị Quỷ mà nói, giống như làm một chuyện nhỏ nhặt, thậm chí ngay cả chuyện nhỏ cũng không tính, giống như đi đường, tùy ý giẫm chết một con kiến, căn bản sẽ không khiến ai chú ý.
Ánh mắt của Thiên Địa Nhị Quỷ đều tập trung vào Vương Minh Vy.
Mày liễu của Vương Minh Vy nhíu lại, trong lòng không tránh khỏi có hơi lo lắng.
Nếu như nói Trịnh Đông Dương đến Giang Châu, ngoài giết Trần Thuận ra, còn có chuyện khác, cô ta tuyệt đối tính là một việc.
Bởi vì, cô ta đã từng là vị hôn thê trên danh nghĩa của Trịnh Đông Dương.
Nhưng cuối cùng, khi Trịnh Đông Dương cần hấp thu nguyên âm của cô ta, trùng kích cảnh giới Tông Sư, cô lại từ chối.
“Thôi Địa, nguyên âm chi thân của cô hình như vẫn còn.”
Thôi Thiên nhìn chằm chằm Vương Minh Vy một lúc lây, lúc này có hơi không chắc, nói.
Thôi Địa béo lùn nheo đôi mắt nhỏ lại, cười he he: “Thật sự vẫn còn.”
Sau đó, hai người Thôi Thiên Thôi Địa nhìn nhau cười: “Trần Thuận, quả nhiên không phải đàn ông, ha ha ha…”
Hai người giống như chắc chắn chuyện gì đó, đạt thành cùng một ý kiến, vô cùng phấn kích.
“Nói như vậy, chủ nhân không có bị đội nón xanh rồi!” Thôi Thiên vui vẻ nói.
“Không những thế, chủ nhân còn có thể cho Trần Thuận đội nón xanh!” Thôi Địa cười ha hả nói.
Hai người một người ca một người xướng.
Có điều, bọn họ cũng biết, Trịnh Đông Dương không phải loại háo sắc, Tống Thiên Hy đưa đến trước mặt anh, anh có động lòng hay không, còn chưa biết.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hai người bọn họ đưa đến là thành công.
Chủ nhân thích, vậy thì ngủ.
Không thích, vậy thì giết.
Suy nghĩ hành sự của bọn họ chỉ đơn giản như vậy.
“Cô Vương, chúc mừng cô, hôm nay, cô có thể không cần chết rồi!” Sau khi Thôi Thiên cười xong, lại tiếp tục nhìn sang Vương Minh Vy, nói.
Sắc mặt Vương Minh Vy lạnh lùng, đối thoại của hai người này vừa rồi, cô ta nghe thấy hết toàn bộ.
Bọn họ có ý gì, trong lòng Vương Minh Vy biết rất rõ.
Trịnh Đông Dương này đã tấn chức Tông Sư rồi, còn nhớ đến nguyên âm chi thân của mình sao?
“Không những không cần chết, còn có thể hầu hạ chủ nhân, thật sự chính là vinh hạnh lớn lao của cô, mời cô đi theo chúng tôi!” Thôi Thiên tiếp tục nói.
“Nếu như tôi không đi theo các người thì sao?” Vương Minh Vy lạnh giọng nói.
“Đáng tiếc, không có nếu như!” Thôi Địa thấp béo thở dài nói
Sau đó từ trong túi lấy ra túi đậu phộng, nhặt một viên, khẽ búng một cái, một bảo mẫu gần đó, trên đầu nhiều lên một lỗ máu.
Kêu lên một tiếng, bỗng ngã lăn ra