Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao! Cuối cùng chính chủ cũng xuất hiện, hơn nữa còn ngạo mạn như vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một thanh niên gầy gò mặc một bộ quần áo màu đen, đang đi đến.
Phía sau hắn còn có bốn người đang khiêng một cái quan tài màu đen, cùng hắn đi về phía này.
“Đó là….Thiên Địa Nhị Quỷ?” Đột nhiên có ai đó trong đám đông nhận ra hai người trong bốn người đang khiêng quan tài, ngạc nhiên hét lên.
“Thiên Địa Nhị Quỷ không phải là đã gia nhập vào nhà họ Trịnh, đi theo Trịnh Đông Dương xuống phía Nam sao? Sao lại đi cùng Trần Thuận?”
“Còn có hai người kia, nếu như tôi nhớ không nhầm, chính là….hai vị chuẩn tông sư của nhà họ Đoàn ở Giang Thành….”
“Sao có thể chứ?” Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn nhóm người của Trần Thuận.
Trần Thuận đi đến đâu mọi người đều lùi lại cách xa vài mét.
“Thôi Thiên, Thôi Địa!” Trịnh Đông Dương luôn kiêu ngạo, vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Hôm qua hai người Thiên Địa Nhị Quỷ bị mất tin tức, hắn ta cho là hai người này đã bị Trần Thuận đánh chết, nhưng lại không ngờ đến, hôm nay lại xuất hiện, còn khiêng quan tài đi theo sau Trần Thuận.
Hắn ta gọi một tiếng, nhưng vẻ mặt của hai người Thiên Địa Nhị Quỷ vẫn không thay đổi, giống như không nghe thấy những lời anh ta nói!
“Ngươi đã làm gì hai người họ?” Trịnh Đông Dương nhìn Trần Thuận, trầm giọng hỏi, với nhãn lực của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn ra hai người Thiên Địa Nhị Quỷ có điểm không đúng.
Giống như một cái vỏ rỗng không có linh hồn, giống như một cái xác chết biết đi!”
“Muốn báo thù cho bọn họ sao?” Trần Thuận không trả lời câu hỏi của hắn ta, hỏi ngược lại.
Ánh mắt Trịnh Đông Dương vô cùng lạnh, giọng nói vô tình: “Bọn họ chết là do bọn họ ngu xuẩn, nhưng ngươi dám giết bọn họ chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của ta, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!”
“Ta cũng có ý này!” Trần Thuận nói xong, giơ tay lên vẫy vẫy, đột nhiên, chiếc quan tài hai anh em nhà họ Đoàn và Thiên Địa Nhị Quỷ khiêng bay lên, gào thét trong không trung, trực tiếp rơi vào giữa: “Đây là quan tài mà Thiên Địa Nhị Quỷ chuẩn bị cho ngươi! Ta ban tặng cho ngươi vinh hạnh lớn nhất, để ngươi trở thành Ma Bộc có giá trị nhất, thân xác bất tử!” Trong mắt Trần Thuận lóe lên một tia sáng.
Thiên phú của Trịnh Đông Dương rất cao, cho dù đặt trong tinh không vũ trụ, đặc ở bất kỳ giáo phái nào cũng đều có tư cách trở thành đệ tử nội môn.
Người như vậy, có tư cách trở thành Ma Bộc cấp cao, Trần Thuận rất muốn thân xác của hắn ta!
“Ngay cả Thiên Địa Nhị Quỷ, Lý Thành Nghiệp và những người khác đều rơi vào tay của người, lại còn có khẩu khí như vậy, xem ra ngươi chính là một tông sư!” Trịnh Đông Dương cười haha: “Nhưng ngươi cho rằng ngươi mới là tông sư trẻ tuổi nhất của Viêm Hạ, có tư cách khiêu chiến ta, vậy ta chỉ có thể nói, ngươi quá ngông cuồng, quá thiếu hiểu biết rồi!”
“Ta vào tông sư, có chiến tích bất khả chiến bại!” Trịnh Đông Dương hét lên.
Nói xong, một luồng khí thế đáng sợ phát ra từ trên người Trịnh Đông Dương.
Những người đến chứng kiến trận chiến này, những người thực lực yếu, cảm thấy không khí như đông cứng lại, áp lực khiến họ không thở nổi.
Còn kẻ có thực lực mạnh, cũng cảm thấy hơi thở có chút không thông.
Ánh mắt mọi người nhìn Trịnh Đông Dương đều thay đổi.
Sợ hãi! Khinh ngạc! Chả trách Trịnh Đông Dương có thể đánh bại hai tông sư sơ kỳ nổi tiếng, cầm hòa tông sơ trung kỳ Ôn Hoằng Nghị, hắn ta, thật sự quá mạnh.
Trong số những người có mặt ở đây, có rất nhiều người là kiệt xuất trong giới võ đạo, rất nhiều võ đạo đại thành, càng nhiều võ đạo tiểu thành, thậm chí còn có không ít chuẩn tông sư, nhưng, Trịnh Đông Dương mới chỉ dùng khí thế đã có thể khiến một số người ở đây không sinh ra được ý niệm chống cự lại, khiến bọn họ không ngẩng đầu lên được, không hít thở được! Đây chính là đạo tông sư của Trịnh Đông Dương sao?
“Có ta vô địch!” Lúc này, chuẩn tông sư ở hiện trường và một số võ đạo đại thành còn một chút nữa là chạm đến chuẩn tông sư lẩm bẩm nói.
Đây chính là võ đạo chi tâm vô địch được phát ra, nó còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
“Trịnh Đông Dương quả nhiên rất mạnh!” Thẩm Long Phi đi theo đến nói.
Vốn dĩ với thương tích của ông ta, thâm chí tổn thương căn nguyên, không có mấy năm chắc chắn sẽ không thể hoàn toàn hồi phục, nhưng dưới tác động của Trần Thuận, chỉ một buổi tối, ông ta đã hồi phục lại như cũ, thậm chí còn mạnh hơn.
“Đúng là rất mạnh, nhưng chủ nhân còn mạnh hơn hắn ta!” Quỷ hợp hoan Ngụy vô tâm nói.
Trần Thuận chính là một vị thần trong trái tim của y, không đúng, là một ác quỷ trong trái tim của y, là tín ngưỡng của y, chủ nhân mới là người mạnh nhất.
Thẩm Long Phi không có hề hoài nghi: “Anh Trần mới là vô địch!” Càng tiếp xúc sâu với Trần Thuận ông ta càng hiểu được sự đáng sợ của Trần Thuận, nếu như không có Trần Thuận, Trịnh Đông Dương chắc chắn là thiên tài tông sư nhỏ tuổi nhất của Viêm Hạ bây giờ, nhưng tiếc là hắn ta gặp phải Trần Thuận, đã định trước hắn ta phải gặp bi kịch.
Trong sân đấu, khí thế của Trịnh Đông Dương ngày càng đáng sợ, nhưng, ánh mắt Thẩm Long Phi nhìn Trịnh Đông Dương lại càng mang theo sự thương hại! Khí thế trên người Trịnh Đông Dương liên tục dâng lên, đè lên cả sân thi đấu.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận ngày càng lạnh.
Trần Thuận lắc đầu, nhìn Trịnh Đông Dương, giống như quỷ thần nhìn một con côn trùng: “Ếch ngồi đáy giếng!” Ngươi sẽ không bao giờ biết được người mà ngươi