Trong lòng bọn họ đều vô cùng hoảng sợ, nhìn về phía Trần Thuận, ánh mắt sợ hãi.
Vương Trạch cũng khá lợi hại mà kết quả lại bị Trần Thuận phế bỏ dễ như thổi bụi, nhưng điều đáng sợ hơn là sự hung ác của Trần Thuận cùng với luồng sát khí không kiềm chế được mà lộ ra ngoài của hắn, khí thế đó làm người ta không rét mà run.
***
Ở gần đấy có một chủ nhiệm khoa đang đợi.
Ông ta là người của nhà họ Vương, có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Vương.
Hôm nay Vương Hạo tới tìm ông ta nói là muốn xử một người, bảo ông ta tới lúc đó đến khắc phục hậu quả là được.
Khi nghe đối tượng đó không phải là sinh viên ở trường này, chủ nhiệm khoa tên là Trần Chính Phi lập tức vỗ ngực đồng ý.
Lúc này, ông ta bỗng nghe thấy tiếng thét thảm thiết vọng đến, ông ta khẽ lắc đầu, không biết là ai xui xẻo như vậy, lại đắc tội với cậu chủ nhà họ Vương này.
Vì để tránh cho Vương Trạch kích động mà giết chết người, gây ra chuyện lớn, ông ta biết đây là lúc ông ta ra trận.
Đổ tất cả sai lầm lên đầu đối phương trước, cho dù Vương Trạch phế đối phương thì cũng là do Vương Trạch phòng vệ quá mức.
Là một chủ nhiệm khoa của đại học Giang Châu, ông ta cũng có tiếng nói nhất định, ông ta đã nói như vậy thì cũng có nghĩa là sự thật chính là như vậy.
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Trần Chính Phi làm ra dáng vẻ giả vờ đi ngang qua.
Bởi vì mấy người của câu lạc bộ Tán Thủ chặn ngay tầm mắt của ông ta cho nên ông ta cũng không nhìn rõ tình huống cụ thể giữa hiện trường.
Nghe ông ta hỏi như vậy những người trong câu lạc bộ đều nhao nhao quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ sợ hãi.
Trong lòng Trần Chính Phi hồi hộp, lẽ nào đã làm chết người rồi sao? Vương Trạch đã đánh chết người rồi?
Nếu thực sự như vậy thì trước mặt đông người, chuyện này có hơi phiền phức.
Ông ta chân cuống cuồng chạy qua, sau đó vội vàng đi vào giữa hiện trường nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sau đó, ông ta kinh ngạc đến ngây người vì hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của ông ta.
Vương Trạch đang nằm co quắp trên mặt đất như con búp bê rách, kêu gào thảm thiết, đau đớn toàn thân run bần bật.
Tiếng kêu thảm thiết kia là của Vương Trạch phát ra?
“Các người xảy ra chuyện gì, Vương… Người bạn học này đã đau đớn thành bộ dáng này rồi tại sao các người không gọi xe cứu thương?”
Trần Chính Phi lập tức quát lên với đám người của Câu lạc bộ Tán Thủ.
Trên trán của ông ta cũng lấm tấm mồ hôi. Ông ta có thể nhìn ra được tay chân của Vương Trạch hình như bị gãy rồi. Thiếu gia nhà họ Vương ở trong trường học bị đánh thành nông nỗi này, còn là dưới sự quản lý của ông ta nữa chứ, ông ta biết ăn nói thế nào với nhà họ Vương đây?
Đáng tiếc, những người trong Câu lạc bộ Tán Thủ kia lại không có ai trả lời ông ta.
“Có phải hắn đã đánh người bạn học này thành như vậy không?”
Trần Chính Phi hỏi lần nữa.
Nhưng mà những người của câu lạc bộ Tán Thủ này lại không có ai lên tiếng.
Mẹ nó, đúng là một đám đồng đội ngu như heo, Trần Chính Phi giận tím người.
“Tôi nhìn cậu có hơi lạ mắt, hơn nữa tuổi tác cũng không nhỏ, cậu không phải sinh viên của trường này đúng không? Vậy mà cậu lại dám công khai ra tay độc ác với sinh viên của trường tôi như thế, trong mắt cậu có còn luật pháp không? Bảo vệ đâu, bắt người này đưa đến đồn cảnh sát cho tôi.”
Trần Chính Phi quay sang phân phó bảo vệ đi theo ông ta đến đây, hai người đó nghe lời hành động.
Trần Thuận nhìn sang hai bảo vệ nói: “Ai dám đụng đến tôi?”
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Thuận, hai bảo vệ run như cầy sấy.
Bọn họ cảm tưởng như đang bị một con cự thú thượng cổ liếc nhìn chằm chằm, chỉ cần bọn họ động đậy một cái thôi là sẽ chết không có chỗ chon, lập tức, hai người đó sững người tại chỗ.
Trần Chính Phi thấy hai bảo vệ lại sợ chỉ vì một câu nói của Trần Thuận.
Đồ bỏ đi!
Đều là đồ bỏ đi!
Trong lòng Trần Chính Phi đã phán án tử cho hai người bảo vệ này, qua ngày hôm nay ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách đuổi việc hai người này.
Có điều, việc cấp bách phải làm là mau chữa trị cho Vương Trạch.
Ông ta lấy điện thoại di động ra ngay, sau đó gọi số điện thoại cấp cứu, đồng thời cũng thông báo cho người nhà họ Vương.
Dám phế cậu chủ nhà họ Vương, hắn đúng là chán sống rồi.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là con chó nhà họ Vương!”
Trần Thuận cười nhạo nói: “Có câu nói rất hay, chó khôn không cản đường, ông mau tránh qua một bên đi.”
Hắn quả thật không có thời gian, cũng không có hứng thú lãng phí thời gian với đám người này.
“Còn muốn đi? Nhóc con, cậu chết chắc rồi.”
Trần Chính Phi thấy Trần Thuận muốn đi, ông ta kích động tóm vai hắn muốn giữ hắn lại chờ người nhà họ Vương và cảnh sát tới.
Nếu để hung thủ bỏ trốn ngay trước mắt ông ta, nếu Trần Thuận trốn rồi, thì ông ta sẽ phải hứng chịu lửa giận của nhà họ Vương.
“Ông quả thực là đang tìm cái chết!”
Sắc mặt Trần Thuận lạnh lẽo, trong mắt hiện ra sát cơ.
Hắn khẽ nhún bả vai, lập tức, có một nguồn sức mạnh lớn truyền vào lòng bàn tay của Trần Chính Phi.
“A!”
Trần Chính Phi hét lên một tiếng, cả cánh tay trong chớp mắt không còn sức lực mà rũ xuống, một cơn đau dữ dội kéo tới.
Đau đến mức ông ta nhăn nhó mặt mũi.
“Đã rất nhiều năm không ai dám làm như vậy với tôi rồi, ông là người đầu tiên, tôi rất khâm phục sự can đảm của ông!” Trong mắt Trần Thuận tỏa ra sát ý.
Hắn bước từng bước về phía Trần Chính Phi, mỗi một bước đi giống như đang gõ một hồi chuông chết chóc.
“Cậu… Cậu muốn làm gì? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là…”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị ăn một cái tát của Trần Thuận.
“Một con chó mà thôi, cho dù ông tên là gì, có địa vị ra sao cũng không thay đổi được sự thật ông là con chó của nhà họ Vương mà chó thì không xứng để tôi biết tên.”
Trần Thuận nói xong lại giơ tay tát cái nữa lên má bên kia của ông ta.
“Dừng tay!”
“Cậu đang làm gì thế?”
Lúc này, một giọng đàn ông trầm mạnh truyền tới.
Phía sau ông ta còn có mấy người nữa, đều là lãnh đạo trường học.
Mà bên cạnh ông ta còn có một ông lão đeo kính gọng đen, tóc hoa râm nhưng mắt sáng quắc thước.
Tất cả mọi người đều bị giọng nói kia thu hút, cùng quay đầu lại nhìn.
“Hiệu trưởng!”
Lúc Tống Thùy Hạnh nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, cả người run lên.
Thôi xong!
Trần Thuận bẻ gãy tay chân Vương Trạch, lại đánh luôn chủ nhiệm khoa trong trường, bây giờ ngay cả hiệu trưởng cũng đến rồi, chuyện này càng lúc càng ầm ĩ.
“Hiệu trưởng!”
Lúc Trần Chính Phi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia thì giọng nói cũng lập tức trở nên run rẩy, gần như sắp khóc: “Hiệu trưởng, người này chủ động khiêu khích Vương Trạch, còn đánh gãy tay chân của em