Lúc này, Triệu Tung Hoành đã tung cú đấm đến trước mặt Trần Thuận.
Đánh về phía anh.
Ông ta rất tự tin, ngay cả khi Trần Thuận thực sự là tông sư đỉnh phong thì cú đấm này cũng có thể dạy cho Trần Thuận một bài học.
Nếu không phải tông sư đỉnh phong thì cứ chờ chết đi.
Tuy nhiên, khi Triệu Tung Hoành vô cùng tự tin tiến đến trước mặt Trần Thuận, ngay trước lúc nắm đấm của ông ta đánh vào Trần Thuận, ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười.
Tuy nhiên, nụ cười ấy ẩn chứa hàm ý tàn nhẫn.
Trong lòng Triệu Tung Hoành lập tức dâng lên một dự cảm không lành.
“Chết đi!”
Triệu Tung Hoành lại hét lên một lần nữa.
Lực đạo của ông ta lại tăng thêm ba phần.
Ông ta không tin một thằng nhóc như Trần Thuận thực sự mạnh hơn ông ta.
Ông tin chắc cái chết của Trịnh Kim Sư là hoàn toàn kỳ lạ.
Trong ánh mắt mong đợi của những gia chủ khác, trong ánh mắt thương hại của Ma La và Trịnh Bá Nghị, Triệu Tung Hoành cuối cùng cũng va chạm với Trần Thuận.
Tuy nhiên, cảnh tượng mà các vị gia chủ mong đợi đã không xuất hiện.
Cảnh mà Triệu Tung Hoành mong đợi cũng không xuất hiện.
Đột nhiên, khung cảnh trở nên im lặng.
Bởi vì sức mạnh dữ dội của Triệu Tung Hoành đã đánh vào Trần Thuận.
Trần Thuận lại vẫn đứng yên nguyên vẹn.
Khuôn mặt anh còn nở một nụ cười, nụ cười ấy lộ ra sự tàn nhẫn.
Triệu Tung Hoành cảm thấy như mình đang đánh một mảnh bông mềm, toàn lực đánh vào không trung.
Sau đó, lại tiêu tan sạch sẽ!
Không đúng, không phải là tan biến sạch sẽ, mà giống như một sự biến mất đột ngột hơn.
Thùng rỗng kêu to?
Các gia chủ khác nhìn Triệu Tung Hoành.
Triệu Tung Hoành cũng là trăm mối khó giải.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, dường như ông ta nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Lòng ông ta kinh hoàng.
Tuy nhiên, Triệu Tung Hoành muốn rút lui thì đã quá muộn.
Cú đấm mang theo tiếng sét đánh hổ gầm mà ông ta vừa tung ra đột nhiên bắn ra khỏi thể nội của Trần Thuận.
Tất cả những gì phóng ra đều đập vào ngực ông ta.
Lúc này, Triệu Tung Hoành rốt cục cũng hiểu được tại sao vừa nãy lại cảm giác có gì đó không đúng, Trần Thuận thực sự đã hấp thu hết toàn lực của ông ta!
Sao lại có thể chứ? Khi nhận ra điều này, theo bản năng ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, định rút lui ngay lập tức.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ Trần Thuận không chỉ có thể hấp thụ toàn bộ sức mạnh của ông ta, mà đáng sợ hơn là, sức mạnh ấy sau khi biến đổi trong cơ thể anh lại được trả lại cho ông một cách nguyên vẹn.
Mà với thực lực và kiến thức về tông sư đỉnh phong của Triệu Tung Hoành, ông ta chưa bao giờ nghe nói về thủ đoạn đáng sợ như vậy.
Như vậy còn đánh đấm kiểu gì nữa?
Trần Thuận cứ đứng đó không nhúc nhích, ai đánh anh thì tương đương với việc đang đánh chính mình, giỡn nhau chắc?
Triệu Tung Hoành thầm kinh hãi đến cực điểm.
Ông ta muốn né tránh nhưng đã quá muộn.
Cơ thể Triệu Tung Hoành bị những cú đấm này làm cho bay ngược ra.
Nhưng còn hơn thế nữa.
Khi Triệu Tung Hoành vừa đáp xuống đất.
Trên không trung, một lòng bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, giáng thẳng vào ông ta.
Bất thình lình, nơi Triệu Tung Hoành hạ xuống, một cái hố hình năm ngón tay xuất hiện.
Về phần Triệu Tung Hoành, ông ta bị đánh vào trong hố, không rõ sống chết.
Ngay lập tức, toàn cảnh lặng im!
Không khí như đông cứng lại.
Vẻ mặt ai cũng đờ đẫn!
Sự việc này vượt quá sự mong đợi của các vị gia chủ.
Theo quan điểm của họ, cho dù Trần Thuận thực sự nghịch thiên đến nổ tung, dưới chiêu này của Triệu Tung Hoành, nhiều lắm anh cũng chỉ đẩy lùi được Triệu Tung Hoành mà thôi.
Tuy nhiên, thực tế quả thực khiến họ sợ hãi.
Sau khi phản ứng lại được, tất cả những kẻ quen ở vị trí cao quanh năm đều tê tái da đầu, sống lưng ớn lạnh.
Hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận đầy kinh ngạc và hãi hùng!
Cuối cùng họ cũng hiểu, Trịnh Kim Sư thực sự có thể đã chết trong tay Trần Thuận!
Mà Trịnh Bá Nghị ở một bên, trong lòng hơi phức tạp.
Nhưng sau tất cả, ông vẫn thấy hạnh phúc.
Trước đó, ông ta đã suýt bị cú “Cầm Long Thủ” của Trần Thuận giết, làm hại ông ta chỉ có thể tiêu hết Thần Hành Phù duy nhất của mình để bỏ trốn.
Bây giờ nhìn thấy một tông sư đỉnh phong như Triệu Tung Hoành không rõ sống chết dưới chiêu này, trong lòng dường như đã tìm được một loại cân bằng và thoải mái.
Ông coi ông tông sư đỉnh phong thì sao, đối mặt với chiêu này của chủ nhân, ông cũng phải quỳ xuống!
Chỉ có Ma La là đứng yên, mặt không biểu cảm.
Không buồn không vui, không sốc không kinh hoàng!
Ông ta là ma bộc cấp cao của chủ Ma Giới, trong tim ông ta, chỉ có Trần Thuận.
Trần Thuận, cho dù anh đã làm những điều kinh hoàng như thế nào, trong mắt Ma La, đều là lẽ đương nhiên.
Chủ nhân không gì không làm được!
…
Về phía Triệu Tung Hoành đang nằm trong hố năm ngón tay, Trần Thuận nhìn ông ta thêm một lần, đó chính là vinh dự của ông ta.
Sau cuộc thử nghiệm vừa rồi, sau khi nuốt được chiêu thức mạnh mẽ của Triệu Tung Hoành, Trần Thuận đã có thể xác định, thể chất của mình đã đạt tới mức không sợ tông sư chi cảnh.
Tuy nhiên thần niệm và tu vi của anh đã đạt tới thông thần chi cảnh, thể chất của anh vẫn còn thiếu một chút!
Trên luyện khí, nhưng chưa đủ thông thần!
Nếu anh phải thêm một cảnh giới vào cơ thể của mình, vậy bây giờ chắc phải là