Dương Tĩnh quỳ trên mặt đất, tay bị trói quặt ra sau người, hai mắt bốc lửa nhìn trừng trừng Vương Nguyên Phương.
Gã vốn là người trong triều đình, tất nhiên biết nhi tử của người từng là Thượng thư kia, gã vẫn tưởng rằng Nguyên Phương đã sớm chết, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Vương Nguyên Phương hỏi: “Ngươi vì sao vu cáo hãm hại Ngự Thiên thần giáo?” Dương Tĩnh liền cười: “Ta nguyên bản chỉ cảm thấy ma giáo có tà tâm phạm thượng làm loạn, bây giờ nhìn đến ngươi, càng cảm thấy được chứng cớ vô cùng xác thực. Cha ngươi đã vậy, ngươi chắc cũng thừa hưởng không ít.”
Những chuyện trước đây Nguyên Phương đều nhớ rõ, nhưng cậu chính là không còn cảm giác gì với những ký ức đó nữa, nên Dương Tĩnh nói thế cũng không làm cậu chịu khổ sở được. Ngược lại Địch Nhân Kiệt vừa bước vào lại thấy cả người không thoải mái. Hắn “chậc chậc” vài tiếng, đi đến trước mặt Dương Tĩnh: “Dương tướng quân, mấy ngày không gặp, sao ngươi phải quỳ mà nói chuyện rồi? Đầu gối trúng tên sao?”, Địch Nhân Kiệt vừa nói vừa một tay đè chặt bả vai Dương Tĩnh, gây sức ép. Sàn nhà Bích Sơn đường lát đá, Dương Tĩnh quỳ nãy giờ vốn đã không thoải mái, bị Địch Nhân Kiệt đè như vậy, nhất thời đầu gối đau nhói, mồ hôi lạnh túa ra, gã muốn hất tay Địch Nhân Kiệt, ai ngờ tên kia khí lực rất lớn, lại đứng cao hơn, lực đạo như thác đổ, Dương Tĩnh là võ tướng nhưng lực đạo bì không được Địch Nhân Kiệt.
Dương Tĩnh ăn đau, chỉ có thể mở miệng mắng chửi: “Địch Nhân Kiệt, mới mấy ngày không gặp, ta không ngờ ngươi lại trở thành chó săn của ma giáo!”
“Nói bậy”, Địch Nhân Kiệt giao hết sức nặng cả người mình lên người Dương Tĩnh, nhàn nhã chỉ chỉ Nguyên Phương, “Ta Địch Nhân Kiệt ngẩng đầu đối với Hoàng thượng là mệnh quan triều đình; cúi đầu cũng chỉ có thể xem như gia khuyển của Phương Nhi, rốt cục không tính là tay sai ma giáo!”
Nguyên Phương trừng hắn: “Làm gì có ai như ngươi, người khác nói ngươi là cẩu, ngươi còn vui vẻ như vậy!”
“Cẩu có cái gì không tốt, trung hậu, thành thật, cả đời chỉ nhận một chủ, sẽ không ăn cây táo, rào cây sung, cho dù là chủ nhân nghèo rớt mùng tơi, cũng trung thành và tận tâm đi theo.” Địch Nhân Kiệt thở dài, “Còn hơn vài người, Hoàng Thượng đối đãi hắn không tệ, thế nhưng hắn lại thông đồng ngoại bang, tâm niệm làm quân bán nước, đừng nhìn Vương đại nhân năm đó làm chuyện như vậy, nói đến tính đi cũng tốt xấu chính là vua nào triều thần nấy, đều vì chủ của mình thôi. Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, đã sớm đại xá thiên hạ, sai người nói năng thận trọng không cho phép nhắc lại. Ai ngờ có người nào đó đại khái là thấy Hoàng Thượng quá tốt, lại vẫn đem quốc gia xã tắc bán đi, Dương tướng quân, ngươi nói xem loại người này không phải ngay cả cẩu cũng không bằng sao.”
Dương Tĩnh vẫn cãi bướng: “Địch đại nhân nói chẳng lẽ là thế lực sau lưng ma giáo? Dương Tĩnh trăm triệu không nghĩ đến, ma giáo không chỉ phạm thượng làm loạn mà còn cấu kết ngoại bang!”
“Dương đại nhân thật biết ăn nói, hẳn nên từ chức Tướng quân, về Trường An làm quan văn đi, nói không chừng có ngày liền quan bái Tể tướng, cũng không đến nông nổi làm quân bán nước!”
Dương Tĩnh lập tức nổi giận, như là bị vũ nhục rất lớn: “Địch Nhân Kiệt, ngươi không được ngậm máu phun người! Rõ ràng là bọn ngươi loạn thần tặc tử, vậy mà còn vu cáo hãm hại ta!”
“Có phải vu cáo hãm hại hay không, trong lòng ngươi tự hiểu”, Địch Nhân Kiệt ngại ở bên cạnh tên này không thoải mái, vẫn là về bên cạnh Phương Nhi tốt hơn. Nguyên Phương nhìn hắn theo thói quen bắt đầu sờ sờ vành tai, khẽ nở nụ cười.
Địch Nhân Kiệt nghe thấy tiếng cười liền quay đầu nhìn cậu, Nguyên Phương lập tức nghiêm mặt, giống như tiếng cười vừa rồi không liên quan gì tới cậu hết.
Nguyên Phương mặt lãnh tâm ấm, thật ra chưa bao giờ thay đổi.
Trong thoáng chốc tâm tình Địch Nhân Kiệt thật tốt, hắn chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết chuyện này rồi đem Nguyên Phương về phòng nói uống trà nói chuyện tâm tình, nếu vận khí tốt nói không chừng có thể ôm cậu một cái, nếu sự tình phát triển thuận lợi hơn nữa, vậy…
Địch Nhân Kiệt ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói với Dương Tĩnh: “Ta biết bí mật của thanh ti nam ngọc bội.”
Dương Tĩnh hiển nhiên thực giật mình, Vương Nguyên Phương cũng là lần đầu tiên nghe nói, thân thể tự nhiên dựa sát tới.
“Ta biết bảo bối không phải ngọc bội này, mà là thứ ở bên trong nó, ta còn biết các ngươi muốn dùng thứ đó làm những chuyện gì. Ta còn biết ngay cả chuyện các ngươi còn không biết rõ”, Địch Nhân Kiệt cười cười nói, sắc mặt rất đáng sợ, “Cho dù ta giết ngươi, người sau lưng ngươi cũng sẽ không bỏ qua ta, cho dù ta mang Phương Nhi tới kinh thành thỉnh Hoàng Thượng bao che, giết bọn tiểu nhân phạm thượng làm loạn như ngươi rồi, vẫn còn người khác, thế lực khác sẽ uy hiếp an toàn của ta và Phương Nhi.”
Dương Tĩnh còn chưa lên tiếng, Nguyên Phương đã nóng nảy: “Địch Nhân Kiệt, ngươi đang nói cái gì?”
Địch Nhân Kiệt vẫn nhìn chằm chằm Dương Tĩnh: “Cho nên ta muốn giao dịch với người.”
Dương Tĩnh trầm mặc nửa ngày: “Nói.”
“Ta trả thanh ti nam ngọc bội cho ngươi, theo ngươi rời khỏi Ngự Thiên sơn đi kinh thành, tới kinh thành, chúng ta cùng đi
gặp người sau lưng ngươi, khi gặp hắn rồi ta sẽ nói ra bí mật mà các ngươi cũng không biết kia”, Địch Nhân Kiệt dừng một chút, “Đổi lại, các ngươi buông tha cho người của Ngự Thiên thần giáo, từ nay về sau không dây dưa nữa.”
Dương Tĩnh cười lạnh: “Địch Nhân Kiệt Địch đại nhân, ngươi vừa mới nói, ngươi ngẩng đầu không có lỗi Hoàng Thượng, còn mắng ta là quân bán nước, vừa mới chớp mắt dám nói ra những lời như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
Địch Nhân Kiệt nhún nhún vai, quay đầu lại nhìn Nguyên Phương một cái, lại chuyển mắt trở về phía Dương Tĩnh: “Dương tướng quân, ta mặc dù là thần tử của Hoàng Thượng nhưng ta lại càng là trung khuyển của Vương Nguyên Phương nha.”
Hắn nói chậm rãi như thể đương nhiên, “Có thể bảo hộ Phương Nhi an toàn, cho dù chuyện nói ra không dễ nghe thế nào, ta vẫn phải làm.”
Từ đáy lòng Nguyên Phương dâng lên một cỗ hỏa khí vô danh, cậu mấy năm nay chưa từng tức giận, mà từ khi Địch Nhân Kiệt đến đây, cậu cảm thấy ngọn lửa trong lòng này sắp đốt chết cậu.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói, tỷ như ngươi dựa vào cái gì thay Ngự Thiên thần giáo làm giao dịch, tỷ như người nghĩ rằng ta còn là Vương Nguyên Phương năm đó của ngươi sao, tỷ như ngươi rốt cục có biết mình đang làm cái gì không… Cậu muốn mở miệng, lại bị Địch Nhân Kiệt phản thủ vỗ vỗ chân cậu.
Chết tiệt, Địch Nhân Kiệt thậm chí không quay lại nhìn cậu, cũng không thèm thương lượng với cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ, Nguyên Phương đột nhiên không lên tiếng được.
Cậu không muốn thừa nhận đây là ăn ý.
Điều này chẳng lẽ chính là tín nhiệm sao?
Nguyên Phương khó khăn đem lời đã ra đến miệng nuốt trở về, nhưng vẫn hận đến nghiến răng, thầm muốn chôn Địch Nhân Kiệt xuống đất rồi còn phải hung hăng giẫm cho mấy cái.
Dương Tĩnh nhìn về phía Vương Nguyên Phương, người này ngày xưa là Kinh thành tứ thiếu, công tử văn nhã, ẩn ẩn khí tức thiếu niên như dương quang tỏa sáng, nay trưởng thành lại càng tao nhã thanh lệ, mà người ta giờ phút này cũng không nhìn gã, chỉ chăm chú dán mắt vào Địch Nhân Kiệt.
Trong mắt Nguyên Phương như chứa vô số sóng nước mềm mại, ôn nhu sâu thẳm, cậu không tự nhận ra nhưng Dương Tĩnh đều nhìn thấy.
Dương Tĩnh có nghe nói qua, rằng Địch Nhân Kiệt và Vương Nguyên Phương tâm ý tương thông, như hình với bóng, sau lại sinh tử hai đường, rồi còn một ít tin đồn đoạn tụ phân đào[1] linh ta linh tinh. Gã là võ tướng, vốn dĩ không tin loại chuyện hoang đường này, sau đó thì rất khinh thường, nhưng lúc này nhìn hành vi thái độ của hai người Địch Vương, lại cảm thấy chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Gã tuy không tin được Địch Nhân Kiệt, nhưng gã tin Địch Nhân Kiệt vì Vương Nguyên Phương, cái gì cũng nguyện ý làm.
Giao dịch này, với gã là có lợi.
Dương Tĩnh gật gật đầu.
Sau đó gã nhìn thấy một lam y thiếu nhiên từ hậu đường lao tới, bật người lên, chuẩn xác cho gã một cước.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu ưỡn ngực nét mặt toả sáng, một chân giẫm lên mặt Dương Tĩnh, một tay chỉ vào Địch Nhân Kiệt: “Tên đen thui này ngươi dám khi dễ bổn Thiếu chủ phải không, ta cái gì cũng chưa nói, ngươi một ngoại nhân nhiều lời làm gì hả!”
Địch Nhân Kiệt thở dài nhìn Bách Thắng đao của Tấn Lỗi đeo ở bên hông Phương Lan Sinh. Phương Lan Sinh vốn đã có thần khí, lại có đao, còn dẫm lên Dương Tĩnh, chính là bộ dáng thiên hạ này ta là to nhất.
Nháo sự.
Địch Nhân Kiệt đứng lên, kéo tay áo Nguyên Phương, cọ qua cọ lại trên vai cậu: “Thiếu chủ nói như vậy ta thực sự thương tâm, ta sao lại tính là ngoại nhân chứ? Ta là nội nhân[2] của quân sư nhà các ngươi mà.”
Vương Nguyên Phương cả người nổi đầy da gà.
“Biến.”
[1] Đoạn tụ phân bào: chỉ mối quan hệ nam-nam
[2] Nội nhân: vợ. Tiểu Lan nói Kiệt ca là ngoại nhân, anh chơi chữ, nói mình là nội nhân của Phương nhi, tức là anh mặt dày nhận mình là vợ của Phương nhi a:))