Địch Nhân Kiệt lại đang ngồi trong Bích Sơn đường uống trà.
Từ lúc tin tưởng Phương Nhi đang ở đây, tâm Địch Nhân Kiệt cũng yên tĩnh trở lại. Hắn một chút cũng không nóng nảy.
Khi Nguyên Phương mới vừa mất tích, Địch Nhân Kiệt cơ hồ là thân thể tự động phản ứng, hắn nhào vào đống hoang tàn tìm cậu, không ngừng đào bới đất đá, một lời cũng không nói, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, cho đến khi da thịt trầy trụa, bàn tay đầy máu, cho đến khi Nhị Bảo quỳ bên cạnh hắn, dùng sức kéo hắn, cầu hắn dừng lại.
Khi đó trong lòng hắn không có cảm giác gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Hắn nói không nên lời Nguyên Phương đã chết hay còn sống, hắn thậm chí không nhớ được Nguyên Phương vì sao lại không thấy nữa, hắn chỉ có thể cố chấp tìm cậu, một ngày lại một ngày, một khắc lại một khắc.
Đống hoang tàn gần như bị hắn lật tung, bên trong không có gì.
Không có Vương Nguyên Phương, cũng không có thi thể.
Nếu không có tin xấu, thì phải là tin tốt lành.
Hắn bắt đầu hảo hảo phá án, người ngoài nhìn không ra hắn có gì thất thường, chỉ biết là Địch Nhân Kiệt nhiệt tâm phá án, chỗ nào có đại án là có hắn, mặc kệ chỗ kia có bao nhiêu hoang vắng, có bao nhiêu xa xôi.
Chỉ có Nhị Bảo biết, Địch Nhân Kiệt đem tất cả hoảng hốt sợ hãi chôn kín vào lòng, hắn lặn lội khắp các châu các huyện, chính là hy vọng có một ngày sẽ ngẫu nhiên gặp được Nguyên Phương.
Tâm tư con người luôn rất phức tạp, rõ ràng tự nói với mình không tìm được thi thể chính là còn hy vọng, nhưng mỗi đêm dài tĩnh lặng, Địch Nhân Kiệt luôn gặp ác mộng, mơ thấy đại thạch nện trên người Nguyên Phương, mơ thấy ánh lửa tận trời, mơ thấy Nguyên Phương nói với hắn “hẹn gặp lại”, mà hắn thì không nói ra được ba chữ này.
Hắn không thể giải thích được với chính mình, nếu Nguyên Phương không chết, vì sao không xuất hiện. Đó là Nguyên Phương kiêu ngạo nhất thế gian, vì sao không đến gặp Địch Nhân Kiệt người yêu thương cậu nhất thế gian?
Hôi phi yên diệt, mỗi khi nghĩ tới, liền đau đến không thở nổi.
Cứ như vậy, đi qua các châu huyện, làm qua phán tá, cũng làm pháp tào, cuối cùng lại nhớ tới kinh thành.
Địch Nhân Kiệt mỗi khi trở lại kinh thành, nhất định sẽ đến nơi hắn và Nguyên Phương gặp nhau lần đầu tiên.
Hắn ngồi ở chỗ cũ, uống rượu.
Hắn tự nói với mình, nếu tìm không thấy, chính là duyên phận chưa tới, nhân sinh như nước, hết thảy tùy duyên.
Mà lúc này đây, đã qua bốn năm. Cẩn thận ngẫm lại, thời gian hắn tìm kiếm Vương Nguyên Phương, so với thời gian hai người bọn họ ở chung còn dài hơn.
Hắn an tâm làm Đại Lý thừa, chỉ cầu trời xanh cho hắn một cơ hội, để hắn cùng cậu có thể hữu duyên tái kiến.
Hắn đợi, lại đợi hai năm, mãi đến mấy hôm trước, có người nói cho hắn biết, có một cái Ngự
Thiên thần giáo, làm nhiều việc ác, kêu hắn đi quản lý, nếu không thể chiêu an, liền tiêu diệt.
Ở chân núi thì hắn còn chưa phát hiện, nhưng khi Tấn Lỗi dẫn hắn lên núi, hắn càng đi càng có một loại cảm giác, Vương Nguyên Phương ở chỗ này.
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn yên tĩnh trở lại, tĩnh đến mức Nhị Bảo cảm thấy thiếu gia có chút đáng sợ.
Địch Nhân Kiệt uống đến chén trà thứ năm thì có người đi đến. Hạ Tiểu Mai, Tấn Lỗi, còn có một người.
Người nọ thở dài, tiếng cười lang lảnh: “Địch đại nhân.”
Địch Nhân Kiệt để chén trà xuống.
Những phong ba trong lòng mà hắn ngỡ đã tĩnh lặng từ lâu, thời khắc này tranh nhau mãnh liệt, cuồn cuộn nổi dậy, phá tan buồng phổi, bóp nghẹn tim hắn, vọt thẳng tới đỉnh đầu.
Thời gian dài lâu, mà lại ngắn ngủi.
Địch Nhân Kiệt nghe thấy được Nhị Bảo kinh hô, nghe được tiếng chim hót bên ngoài Bích Sơn đường, nghe được Hạ Tiểu Mai đang nói cái gì. Nghe như không nghe.
Hắn vọt tới, bắt lấy bàn tay người nọ. Đó là một bàn tay ấm áp, xúc cảm này chưa từng thay đổi.
Toàn bộ ký ức tưởng đã chôn sâu dưới đống đổ nát năm nào, tất cả ùa về cùng lúc.
Những mảnh vụn luôn luôn giấu kín tận đáy lòng của hắn, rơi rụng đầy đất, rồi lại bị nhặt lên.
“Phương Nhi.” Hắn nói.
Hạ Tiểu Mai xuất ám khí đặt bên cổ hắn, Tấn Lỗi cầm Bách Thắng đao để ngang hông hắn, Địch Nhân Kiệt đã cảm nhận được hàn khí từ đao tỏa ra.
Tiểu Mai thấp giọng: “Buông quân sư ra.”
Tất cả, Địch Nhân Kiệt đều nhìn ở trong mắt, chính là, lại giống như tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
Hắn cầm lấy tay người nọ, cười đến run rẩy.
“Phương Nhi.”
Hắn lại kêu một lần.
“Phương Nhi.”
“Ta rốt cuộc tìm được huynh.”
….
[ Phong Yên: Vốn dĩ cũng thích ngược anh Kiệt, ai kiu trong phim toàn bắt nạt Phương nhi… Nhưng làm chương này thì không hiểu sao lại vì Kiệt ca mà đau lòng quá. Truyện này so với những truyện mình đã làm thì có thể nói là không hay bằng, nhưng mình thích một số đoạn về tình cảm Kiệt Phương trong này lắm, nên vẫn đâm đầu vào:’) ]