Cửu Anh kề vai lão: "Lão đầu, uống rượu không thì mất vui.
Hay là...!?"
"Hehe ta biết rồi, tôn thượng đại nhân lại muốn vận động phải không? Muốn đến thanh lâu tìm mỹ nhân đúng không hả?" - Lão ta thè lưỡi vỗ tay một phát.
Hắn vừa nói là hiểu ngay không uổng là hảo bằng hữu mấy ngàn năm.
"Sinh ra ta là phụ thân hiểu ta nhất là lão đó! Haha đi thôi, đi thôi!"
Nghe nói Cốc Tử mời rượu hắn như bỏ sang một bên tất cả tâm tư hí hửng đi theo lão mà quên luôn cả việc Vô Thiên, Bích Ba tiên tử cùng mấy đứa nhóc nhân tộc đang đợi mình ở trước cửa Vạn Phát Bảo, cứ thế đi mất.
Lục Phượng: "Cửu huynh đi nhà xí lâu thế!? Lạc Thiên còn đang đợi bọn ta ở Thường Mãng lâu."
"Không phải vừa đi vừa ngủ gật đấy chứ?"
Vô Thiên: "Đi nhà xí thì có chuyện gì được, đợi thêm một lát nữa xem sao!?"
Bên này Cùng Kỳ trốn chạy sự truy đuổi của Sát Thần và Hạo Thiên, đi đến đâu linh lực của bọn chúng như đuổi theo đến đó.
Cuối cùng Cùng Kỳ nhảy tọt qua tường của một trang viện gần đó rồi nhanh chóng ẩn mình sau cánh cửa.
"Hai tên điên này sao lại để mình gặp chứ.
Chắc chắn mùi của linh lực hắn còn tồn đọng ở vết thương cũ dẫn dụ đến.
Làm sao đây, làm sao đây..."
"Ế ngươi là ai? Tại sao đột nhập vào đây vậy?" - Từ bên trong một kẻ ăn mặc cũ kỹ mang dáng vẻ của hạ nhân đang bê chậu nước nhìn thấy hắn hốt hoảng làm đổ ra sân lênh láng.
"Câm miệng cho ta, còn nói nữa bổn đại gia ăn thịt ngươi." - Vừa nói vừa biến ảnh phóng ra chân khí hộ thể, nhìn thấy hình dạng hung thú của hắn tên gia nhân bị dọa cho tè ra quần quỳ xuống.
Đừng...!Đừng ăn thịt ta."
Cùng Kỳ chỉ tay ra cửa:
"Không ăn cũng được, ngươi ra ngoài xem chừng dùm ta một lát, có hai kẻ đuổi đến nhất định phải dụ chúng đi hướng khác, không thì toàn bộ người ở đây đều không tha cho ai!"
Tiểu nhân nói thế nào để dụ họ đi đây."
Cùng Kỳ: "Tên đần độn ngươi ngay cả nói dối cũng không biết sao?"
Bỗng ở bên trong vang ra tiếng của nữ nhân trung niên.
"Vượng Tài ngươi đâu rồi? Ngươi đã mang nước rửa chân lên cho tiểu Thủy cô nương ở lầu ba chưa? Tên chết tiệt này không muốn ăn cơm à? Làm có chút chuyện cũng không xong để cô ta la hét ầm ĩ trên lầu."
Cùng Kỳ coi lại nhận ra cách bày trí và mùi son phấn nồng nặc, hắn đang ở phía sau hoa viên của kỹ viện, một ý nghĩ chợt lé qua đầu, nếu đã chạy không thoát thì chi bằng cải trang để lừa chúng, giả làm ma tộc vào thanh lâu mua vui thì không khả thi lắm, còn nếu giả làm kỹ nữ thì Sát Thần và Hạo Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới.
Nghĩ là làm hắn đưa tay lên ngực mình nhàu nặn một lúc rồi kéo nhẹ ra, cơ ngực co giản phình lên như ngực của nữ tử.
Chưa hết Cùng Kỳ tiện tay xé luôn y phục để hở ra thật nhiều da thịt trước con mắt kinh sợ của tên gia nhân.
Hắn quay qua hỏi y: "Ngươi xem ta thế này có giống nữ tử thanh lâu không?"
Nếu mà...!Nếu mà trừ khuôn mặt ra thì giống lắm.
"Ý ngươi chê mặt bổn đại gia không đẹp à? Ta thấy ngươi muốn chết lắm rồi đấy." - Cùng Kỳ trợn mắt.
"Oan ức quá đại tổ tông, ý ta là nữ nhân ngũ quan phải yểu chuyển mềm mại, mặt của ngài là tuýt khuôn mặt của đại nam phong tình vạn chủng nên nhìn không giống." - Y hốt hoảng cúi rạp đầu đập liên hồi xuống đất.
Nghe thế hắn mới bớt giận biến ra cái gương để soi thử.
Quả thật cái khuôn mặt này không thể gạt người ta được, Cùng Kỳ vắt óc hình dung lại cách trang điểm của mấy nữ nhân từng gặp qua rồi đánh mắt, tô son, trét thật nhiều phấn để áp bớt mùi của mình.
Nhưng hắn nhìn trước nhìn sau cũng thấy rất có vấn đề.
Tên gia nhân lấy hết can đảm dè chừng hỏi:
"Đại nhân ngài thật sự muốn trà trộm vào trong làm cô nương thanh lâu sao?"
Cùng Kỳ:
"Bất đắc dĩ thôi, ngộ nhỡ lát nữa ngươi nói hai tên kia nghe không lọt tai xông vào đây tìm ta thì ta phải làm thế nào?"
Nhưng ngài bây giờ nhân lúc họ chưa tìm đến trốn ngay đi chỗ khác không phải tốt hơn à." - Trời đất ơi tại sao lại là tửu lầu của bọn ta chứ? Rốt đã tạo nghiệp gì thế này.
"Nếu mà ta trốn được thì đã không bày vẽ ra nhiều chuyện như thế này làm gì.
Hai tên đó đã đuổi theo lão tử gần một vòng của Thập Tam Thiên rồi.
Yên tâm đi không còn cảm nhận được khí tức của chúng bổn đại gia sẽ rời đi ngay.
Không có giành giật khách của hoa khôi các ngươi đâu mà lo.
Thế nhé!"
Cùng Kỳ đưa tay sờ ngực lại lần nữa rồi lại sờ đến mông, sau đó bắt chước dáng đi ỏng ẹo lắc mông qua lại của mấy vị cô nương ở nhân giới hắn thấy hôm trước đi vào trong.
Tên gia nhân nhặt lên chậu nước rồi rùng mình một cái như nhìn thấy ma.
Y yên tâm mới lạ đó, cái gì mà giành giật khách của hoa khôi, hắn không dọa khách nhân chạy mất thì đúng là phải đến hoàng lăng quỳ lạy ma tôn phù hộ rồi.
Cốc Tử khoác vai Cửu Anh vừa nói vừa cười đi trên đường, lướt qua họ ai cũng ngoái lại nhìn, ban đầu không nhận ra nhưng dần dần những ánh mắt đó càng ngày càng nhiều.
Ông ấy nhìn viên hỏa châu trang trí trên mái tóc trắng muốt của hắn đang liên tục phát sáng trông rất căng thẳng.
"Cửu tiểu tử ngươi định để con súc sinh kia nộ khí như thế đến bao giờ?"
"Đế Á ngươi sao vậy? Có chuyện gì." - Hắn đưa tay chạm vào viên hỏa châu do Đế Á biến thành để nó truyền tin cho mình, thì ra xung quanh đây có hai luồng tiên khí cực mạnh.
Theo phản ứng thì là kẻ thù nên nó rất cảnh giác.
Dù vậy nhưng Cửu Anh cũng không mấy lo lắng, hắn hiện giờ không có chút tu vi nào rất khó để nhận ra thân phận nếu có vô tình lướt qua, trừ khi nhìn vào màu mắt.
Cửu Anh:
"Lão đầu ông định sẽ uống rượu ở đâu.
Ta nghĩ nên nhanh chóng tìm một chỗ gần đây đi.
Phía trước có vài rắc rối đang đến gần."
Ồ!? Ta định dẫn ngươi đến Lưu Ly lâu ở Thập Nhị Thiên của ta sẵn tiện cho ngươi gặp con trai và ngoại tôn của lão phu.
Nhưng mà nếu phía trước không tiện đi nữa thì ghé vào Hồng lâu đi.
Ở Tứ Thiên Thường Mãng lâu chỉ bán nghệ thì ở Hồng lâu các cô nương còn bán thân nữa."
Cửu Anh hừ một tiếng rồi hất nhẹ mái tóc của mình: "Bán nghệ không bán thân.
Nhìn thấy dung mạo của bổn ma tôn sợ họ bán mạng luôn ấy."
"Được rồi ngươi nói cái gì cũng đúng hết.
Ta còn chưa kịp hỏi ngươi mua huyết tinh để làm gì nữa."
Hắn giơ lọ huyết tinh lên trước mặt lão: "Mua để rửa linh căn cho tiểu tử Tam đầu long, máu của ta sợ nó không nuốt nổi."
Cốc Tử:
"Nói mới nhớ con hắc long đó tu vi bây giờ còn thua cả tiểu nha đầu của ta, lần cuối gặp hắn ở hoàng lăng cũng khá lâu rồi."
Cửu Anh: "Hoàng lăng." - Nhắc đến hoàng lăng, lâu rồi mình chưa thắp nhang cho phụ thân.
Cốc Tử:
"À Cửu tiểu tử ngươi chắc thấy qua bức tượng đặt ở Thường Mãng lâu rồi chứ? Thứ đó được nặn ra từ máu thịt của ma tộc, thiên tộc và nhân tộc trộn lại rồi bao bọc bởi một lớp màng mỏng bảo hộ bên ngoài cho giống tượng."
Hắn chống tay xuống bàn:
"Bức tượng từ đầu đã thấy có vấn đề.
Nhưng mà nặn tượng bổn tôn làm gì vậy? Các ngươi nhớ ta tới mức đó hả?"
Cốc Tử: "Nhớ cái rắm, ngươi có từng thắc mắc tại sao Huyết Ngục thần đao của ngươi lại đặt ở nơi dễ thấy nhất và phòng bị lỏng lẽo không?"
Cửu Anh: "Không phải làm màu à?"
Cốc Tử:
"Ai rãnh làm màu, trừ ma huyết của ngươi ra nó không nhận bất kì chủ nhân nào."
"Rồi sao nữa?!" - Hắn vẫn chưa hiểu lắm, mang ánh mắt ngờ vực nhìn lão.
Cốc Tử lắc đầu vỗ vai hắn nói rõ hơn, Huyết Ngục từ khi khai đao đã nhận chủ, nói cách khác trong thiên địa này phải có huyết mạch tương thông với Cửu Anh mới có thể điều khiển được ma đao.
Đợt mở cửa U Sương lần này lấy chức vị ma tu thánh tử làm mồi nhử, các yêu vương muốn lợi dụng đám hậu bối rồi dùng Hỗn Độn Thanh liên dung hòa lại hỗn tạp linh khí trong cỗ thi thể có hình dạng Cửu Anh kia.
Cửu Anh: "Tốn thời gian thế dung hòa xong cũng đâu có huyết mạch của điểu tộc để sử dụng ma đao."
Cốc Tử: "Ngươi đã từng nghe qua một loại thuật gọi là phân phệ di huyết chưa?"
Hắn gật gù, đã có nghe qua thuật này thuộc về Vu tộc viễn cổ thời hồng hoang.
Tương truyền chỉ cần một giọt máu của một người là có thể tái tạo lại huyết mạch của cha mẹ, thậm chí tu luyện đến tầng cuối còn tái tạo được cả huyết mạch của tổ tông gia phả tám đời nhà họ từ việc tách tinh huyết.
Cốc Tử nói thêm: "Bát điện chủ muốn lấy máu của Đế Á tách ra rồi từ đó tái tạo lại huyết mạch điểu tộc của ngươi.
Sau đó dùng di hồn đại pháp điều khiển ma đao.
Biến cỗ thi thể vô hồn kia thành một vũ khí giết người."
Cửu Anh: "Thật tâm cơ."
Cốc Tử:
"Nhưng mà ngươi cũng trọng sinh rồi tiếp theo có dự định gì? Ngươi hiện giờ chỉ là một tàn hồn nhỉ?"
Hắn liếc mắt quay đi.
"Tạm thời thì không.
Đợi đoạt xác rồi tính sau."
Ông ta nhìn hắn: "Ta nghe nói Đế Vương Phàm rất nặng tình với ngươi sao không nhờ hắn tìm cho ngươi một cỗ cơ thể thích hợp."
Cửu Anh: "Ta đã chết một lần rồi, cho nên lòng tin là có hạn.
Đừng nói là Đế Vương Phàm, bản thân ta còn không tin tưởng nổi mình."
Câu chuyện khiến bầu không khí như nặng nề hẳn, Cốc Tử trấn an Cửu Anh rồi dắt hắn vào tửu lâu.
Bọn họ vừa đến trước cửa một vài người trông thấy đã vội vàng ra tiếp đón.
Vài kẻ còn lại chạy đi báo với Tú bà.
Vừa hay cái thanh lâu này lại là chỗ Cùng Kỳ trốn vào lúc nãy.
Họ vừa bước qua khỏi cửa đã thấy bóng dáng mập ú vừa chạy vừa cầm theo cái khăn của mụ Tú bà từ trong ra.
"Trời ơi thật là vinh hạnh, không biết hôm nay ngọn gió nào thổi huyết tộc gia chủ đến đây vậy?"
Cốc Tử:
"Ta dẫn huynh đệ của mình đến uống rượu, mang loại rượu ngon nhất và đưa các cô nương xinh đẹp nhất đến đây."
Bà ta nhìn thấy Cửu Anh hốt hoảng rơi cả cái khăn đang cầm, toàn thân giật nảy như bị phát sốt.
Nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ như bắt được vàng nắm chặt lại tay hắn khiến cả hai một phen khiếp vía.
"Tôn thượng đại nhân!? Đúng là tôn thượng rồi.
Ơn trời may mà người còn sống.
Vậy linh thạch của ta có hy vọng rồi."
Cốc Tử xoay mặt Cửu Anh lại cho