Hỏa Khuyển khom đầu xuống trong miệng nó tụ thành khối linh khí to lớn màu xanh lục quỷ dị, giơ hai chân trước lên không rồi dậm mạnh xuống.
Mặt đất dư chấn nhẹ nhàng rồi từ từ tách ra để lộ lối đi sâu hoắc xuống lòng đất tối đen hun hút không thấy đáy.
Bên dưới thò lên vô số bàn tay trắng bệch gầy guộc quơ loạn và tiếng rên của linh hồn ở đáy Cửu U, tiếng gầm gừ đe dọa làm những bàn tay quỷ kia rút lại thụt vào màn đêm bất tận, nó nhanh chân đi tiên phong rồi quay lại ra hiệu cho hắn cùng xuống.
Loại oán khí này tương thông với hồn kí sinh trên nguyên thần Cửu Anh, chúng phản ứng và định cắn ngược lại.
Nếu là lúc trước chắn chắn không thành vấn đề mà đè bẹp tất cả bằng tử khí trên người còn hiện giờ hắn không có linh lực nên đám oán khí này không giải quyết tốt sẽ không thể đi tiếp.
Nộ khí của Đế Á chỉ là giải quyết trước mắt, chắc chắn oán hồn sẽ bám theo họ suốt quãng đường để kiếm cơ hội tấn công.
"Gâu!" - [Tôn thượng không cần sợ chúng, có ta ở đây sẽ bảo vệ người! ]
Suy nghĩ một hồi hắn cắn vào đầu ngón tay trét máu của mình lên hai mí mắt.
Ma quang mở ra toàn thân Cửu Anh da thịt biến đổi, chớp mắt đã hóa về nguyên hình.
Sẽ thuận lợi hơn nếu hắn di chuyển dưới hình hài nguyên thủy của chính mình.
Dù không phải lần đầu tiên thấy hình dạng của chủ nhân nhưng mỗi lần hóa hình hắn to hơn mấy ngọn núi, lần nào cũng khiến Đế Á sợ đến thất hồn bát đảo, trước mặt Cửu Anh nó không khác gì một con kiến con.
Hắn di chuyển một cái đầu đến gần Đế Á rồi ngậm nó bỏ lên lưng, cất cánh bay vào trong Cửu U lộ.
Cửu đầu xà từ kiếp trước sớm đã rột rửa thoát thai hoán cốt thành giao, chỉ còn một bước cuối cùng là thăng đến long tôn chi thể, một khi thăng đến cửu đầu long sẽ có được viễn cổ huyết mạch giống Cùng Kỳ.
Mở ra tư cách tiến vào Hồng Hoang thế giới.
Cuối cùng vẫn không thể qua được tình kiếp mãi mãi dừng lại ở giao hình.
"Bổn đại gia không còn hỏa diệm hộ thể mà dọa ngươi đến tè ra quần rồi sao? Kẻ nào vừa rồi còn lớn tiếng nói bảo vệ cho ta.
Bộ dạng này thật khó coi."
"Ẳng ẳng...!" - [ Tôn thượng đừng mải lo trêu chọc ta nữa, người không có linh khí hộ thân, hình dạng này không thể giữ lâu, nhanh chóng vượt qua âm lộ tiến vào Thiên Vực đi, ba động tu vi của chín tên yêu vương nhạt dần.
Họ chắc đã xong việc rời đi rồi.
]
Oán hồn và yêu thú dọc đường không thấy đâu, tất cả lặng lẽ như tờ, chỉ là một màn đen vô tận trải dài.
Ở tít phía xa có một chấm sáng nhỏ.
Đó là Thiên Vực - Nơi sâu nhất của trời đất.
Đế Á ngửi mãi cũng không ngửi thấy mùi của yêu thú nào ở quanh, nơi này còn được xem là ngục tù của ma giới, những kẻ biến chất tàn sát đồng tộc lúc trước đều bị hắn nhốt lại ở đây, đáng lẽ phải có rất nhiều yêu quái đại ác dọc đường mới đúng đằng này lại không thấy động tĩnh gì.
Cửu Anh thuận lợi rời khỏi âm lộ, Thiên Vực hiện ra, lung linh mờ ảo như bầu trời sao lấp lấp tinh thể, từ lối vào đã được trải tấm thảm trắng dẫn thẳng đến cửa lớn của một tòa thành khổng lồ treo tấm biển vàng ghi rõ hai chữ Thiên Ma thành treo đầy dải lụa và lồng đèn trắng.
Hắn đáp xuống trước cổng hóa lại hình người.
Dao động của dương khí xung quanh hoàn toàn không có hơi thở của người sống.
"Gâu." - [ Tôn thượng, thuộc hạ hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của phàm nhân.
Có lẽ tế vật đã chết hết rồi.
]
"Chết hết!? Vương Phàm hắn rốt cuộc bị sao vậy, cả hơi thở long tộc ngươi cũng không nghe được sao?"
Nó lắc đầu rồi theo chân chủ nhân vào thành, Cửu Anh đặt bàn tay lên cánh cửa sắt kịch cộm nặng hơn vạn cân khiến nó hé mở.
Bên trong cũng yên tĩnh như ở âm lộ, rõ ràng là có gì đó rất bất thường.
Thiên Ma thành là hoàng lăng thờ Ma tôn nên có rất nhiều thi nô trông coi nhưng hiện giờ xung quanh cả một tiếng ruồi kêu cũng không có.
Ngoài mấy chiếc kiệu hoa rỗng nằm nghiêng ngửa mặc gió lay thì không còn gì khác.
Cả hậu hoa viên xây quanh tượng đài có linh vị làm bằng đá của Ma tôn đầu tiên trồng đủ các loại hoa kiếp trước hắn thu gom ở nhân giới và tiên giới về cũng không còn.
Cửu Anh thất vọng nhìn những khóm hoa.
- "Lưu ly, bỉ ngạn, tử lan, tử vi...!Đều héo úa hết rồi."
"Gâu!" - [ ta có thể làm chúng hồi sinh.
]
Hắn lắc đầu: "Không cần, ngươi ra ngoài đi.
Ta muốn yên tĩnh một lát."
Đế Á quay trở ra ngoài canh chừng, trước khi rời đi có một mùi hương kì lạ xông vào mũi nó nhưng không phải mùi của oán linh hay là thực thể gì đó nhất định nên dễ bị lầm tưởng là mùi hoa còn sót lại.
"Phụ thân, mẫu thân nên gọi thế nào đây..." - Cửu Anh hai mắt ngẹn ngào nhìn vào linh vị bằng đá có khắc chữ Thiên Ma chi vương.
Mục Chước chi mộ, mà không để ý phía sau lưng hắn một bóng đen từ từ đi đến.
Y bịt chặt hai mắt thì thầm bằng một giọng rất ôn nhu.
"Bảo bối, đoán được ai không?" - Kẻ kia chủ siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt còn đưa lưỡi liếm quanh cổ hắn.
"Tam ca, ta lớn rồi huynh còn liếm nữa thì ta sẽ phát dục, lúc đó huynh có gả cho ta không."
Hỗn Độn mỉm cười xoa bụng hắn: "Gả cho đệ không phải không được, nhưng mà...!Tiểu quỷ ngươi vừa gặp đã bắt tam ca đổ vỏ, hình như là có chút quá đáng."
"Ta không hiểu huynh đang nói gì." - Hắn hốt hoảng đỏ mặt đẩy Hỗn Độn ra.
Hỗn Độn:
"Đệ cần gì giấu ta.
Sẵn tiện nhắc nhỡ đệ sau này tránh kích động, bay nhảy ít một chút.
Cỡ ba ngày nữa trứng sẽ định hình.
Lúc đó đệ phải ở một chỗ để ấp rồi."
Cửu Anh vội đưa tay sờ xuống bụng mình: "Tam ca huynh nói lung tung gì thế? Cái gì mà ấp với không ấp rõ ràng hắn có bắn tinh nguyên vào trong đâu mà...!A!" - Thôi chết.
Hỗn Độn ồ ra một tiếng rõ to rồi quay ra cúi đầu hành lễ trước linh vị của Mục Chước.
"Tiểu tử ngươi chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt cuối cùng cũng có ngày này.
Mục Chước đại nhân, ngài nghe thấy rồi đấy, ngài có ngoại tôn rồi."
Cửu Anh:
"Nhưng mà rõ ràng là không vào trong sao có thể??! Sao có thể chứ?"
"Đệ ngốc, lúc đó thần trí ngươi chưa chắc minh mẫn sao biết hắn có bắn vào hay không, hắn nói không đệ liền tin à?"
Cửu Anh: "Không có khả năng, ta nuốt hết mà! Làm sao có...!"
Y bị câu trả lời vừa rồi dọa cho hoảng hốt.
- "Ngươi!....!Ngươi nuốt hết? Cửu đệ, mau nói cho ta biết là ai dám ức hiếp đệ như thế! Tam sư huynh xử lý hắn cho ngươi." - Đứa trẻ này.
Nó trước giờ chỉ gần nữ sắc, ta còn đang thán phục ai có thể đè nó nằm dưới, đằng này còn...!rốt cuộc là tên sắc lang nào dạy hư.
Càng nghĩ càng khó hiểu, y nhìn hắn ấp úng một lát rồi chợt nghĩ ra.
"Đừng nói là Cùng Kỳ?!"
Hắn nhanh chóng gạt phăng ý nghĩ đó đi: "Nói chơi hoài tam sư huynh.
Sao có thể là đại sư huynh.
Với bộ dạng của huynh ấy chỉ có nằm dưới thôi."
Hỗn Độn gật đầu tán thành ngay.
- "Nói có lý, ta nhìn kiểu gì cũng thấy không phải hắn.
Lúc sáng nhặt được hắn ở ngoài cửa thanh lâu.
Không biết cái tên đồng nam ấy lấy đâu ra cái gan đến lầu xanh."
Nghe nhắc đến tin tức về Cùng Kỳ khiến Cửu Anh mừng thầm trong bụng, nói thế đại sư huynh hắn đang ở chỗ của tam sư huynh, mấy lời này mà đến tay Cùng Kỳ thế nào y cũng sẽ chưởi nhặng, sống mười mấy vạn năm vẫn là đồng nam.
Có chút khó tin.
"Khụ...!Tam ca, tai của đại ca chúng ta rất thính! Huynh nói thế không sợ bị mắng là không cho huynh ấy mặt mũi sao?"
Hỗn Độn thở dài:
"Mặt mũi?! Đệ nói Cùng Kỳ có mặt mũi hả? Chuyện này ngươi rõ hơn ta.
Vì để sư tôn chú ý hắn không từ bất cứ cái thủ đoạn biến thái nào cả."
Cửu Anh ngó lơ đi chỗ khác, mấy cái gọi là hành động biến thái kia toàn hắn dạy cho đại sư huynh.
Hỗn Độn trỏ ngón tay vào ngực hắn nói tiếp: "Còn nói về dâm tướng thì không ai trong thập đại yêu thần chúng ta không ai bằng ngươi đâu."
Trong cách nói chuyện của Tam sư huynh vẫn luôn trách móc chuyện tình cảm của Cùng Kỳ, xem ra tâm tư của y không giấu được lâu nữa rồi.
- "Tam ca huynh không về Hồng Hoang và Côn Luân mà luôn ở đây có phải vì lo lắng cho đệ không?"
Y nhìn hắn rồi đưa tay gãi đầu ngó đi hướng khác:
"Nói thật thì sư tôn sẽ