Bên cạnh cũng có người lặng lẽ để ý nhất cử nhất động của Cửu Anh, kẻ này là thuộc hạ của Tam điện chủ tên gọi Lý Trầm Loan.
Y được Tam Thiên phái đi điều tra các ổ cờ bạc và đã theo dõi chỗ này mấy ngày rồi bây giờ chỉ chờ Tam Thiên đến cùng nhau phối hợp là bắt quả tang trọn ổ.
Nào ngờ phút cuối vì chuyện Cửu Anh phóng xuống dòng hắc thủy đã làm Tam điện chủ phân tâm bỏ đi để lại một mình y ở nơi này hành sự.
Cũng như bọn con bạc khác y bị vẻ ngoài hào nhoáng và cái tiêu tiền không nề hà kia thu hút.
Lý Trầm Loan dần dần tiến gần lại chỗ hắn theo chân đám người tò mò, gương mặt thanh thoát tràn đầy tự tin kia nổi bật không kém.
Trên tay cầm vài viên linh thạch thượng cấp, độ sáng bóng và lấp lánh của nó đủ làm mấy tên khác đưa ánh mắt ngưỡng mộ trùng trùng, Cửu Anh đặt hai viên xuống cái bàn gỗ trước mặt.
"Ta cược tài."
Bấy giờ lời bàn tán xung quanh bắt đầu ồn ào nhốn nháo.
Đám con bạc quanh đây chỉ là thường dân nên trung cấp linh thạch được coi là xa xỉ, hiện tại hắn lại cược một lần hai viên thượng cấp.
Thống lĩnh cấp soái trong hàng ngũ ma tướng một tháng cũng chỉ nhận được trợ cấp một viên thượng phẩm.
"Nhìn thấy chưa, là thượng phẩm linh thạch.
Đây là đại thiếu của nhà nào nhỉ?"
"Chịu! Lang gia thị tộc nào giờ có ai làm tới chức Soái đâu! Mà dễ dàng mang bổng lộc tương đương một tháng lương của ma soái cược đỏ đen như vậy chắc không phải tên điên chứ?"
"Điên mà có tiền như thế ta cũng muốn điên đấy!"
Kẻ lắc xí ngầu nuốt nước bọt hỏi lại: "Công tử, ngươi đặt một ván hai viên thượng phẩm à?"
Cửu Anh: "Sao thế? Ở đây có giới hạn tiền cược hả?"
"Không có...!Nhưng mà con số lớn như thế! Ta không....!Không quyết định được."
Tên lâu la đứng đó run rẩy không dám chạm vào cái bát chứa mấy viên xí ngầu mà đưa nhìn Nhị cẩu chờ chỉ thị tiếp theo, thông thường ván đầu không ai đặt lớn như thế, hai viên thượng cấp linh thạch vừa đặt xuống đó có giá trị tương đương mười viên trung cấp, một viên trung cấp lại trị giá bằng mười viên hạ cấp.
Nhị cẩu thấy vậy liền bước đến thế chỗ nhà cái của tên lâu la.
Y nhìn Cửu Anh từ trên xuống dưới rất kỹ không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
"Vị công tử này, thứ này là thượng cấp linh thạch đấy!"
Cửu Anh ngoáy tai: "Thì sao? Hay là chê ít, bổn đại gia đặt thêm cho ngươi." - Lấy thêm trong tay áo ra thêm bảy viên thượng cấp linh thạch nữa.
Lần này hai vị cô nương bên cạnh đều hốt hoảng che miệng không nói được nên lời.
"Coi kìa, coi kìa!"
"Có tiền oai phong thật."
Đến nước này cả Á Đế cũng thấy lạ, nó dùng đến vạn lý truyền âm nói chuyện với chủ nhân của mình để đảm bảo hắn ổn.
Cửu Anh là ai chứ? Nó lạ gì cái tính cách mê tiền của hắn.
Đừng nói đến cả đống thượng cấp linh thạch ra chơi, trước giờ còn chưa thấy bỏ ra một viên hạ cấp mua màn thầu ăn.
Nhị cẩu: "Công tử đúng là phú gia nhưng mà ở đây cũng có nguyên tắc, chả hay công tử có thể cho ta biết bản thân là đại thiếu của gia tộc nào không?"
Cửu Anh ngước lên trời một lát rồi thốt lên: "À! Nói cho ngươi biết, cả ngươi, ngươi và ngươi nữa." - Hắn chỉ tay điểm qua mặt hầu hết bọn họ.
"Thật ra ta là con trai của Tam điện chủ!"
"Cái gì ngươi là con của Tam Thiên đại nhân???????" - Tất cả bọn họ nhìn hắn bằng ánh mắt kinh hoàng.
Lý Trầm Loan đứng cạnh nghe xong méo luôn cả miệng, y đã theo Tam Thiên nhiều năm như thế bao giờ thấy Tam điện chủ gần nữ sắc chứ nói gì đến có con trai riêng.
"Nói bậy! Rõ ràng là nói bậy!" - Lý Trầm Loan hét lên.
Hắn thấy giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống phát ra từ sau lưng mình liền cảm thấy lạ, chuyện thập nhị điện vương có con riêng là quá sức bình thường.
Cộng thêm tài chính của Cửu Anh thì mấy tên vô danh tiểu tốt chẳng tin sái cổ hay sao.
Cớ gì lại có người phản ứng gay gắt như thế được.
Tặc lưỡi nhẹ một cái lần này đến lượt hắn nhìn lại.
"Vị huynh đệ này! Sao ngươi lại khẳng định ta không phải là con của Tam Thiên."
Lý Trầm Loan:
"Ngươi rõ ràng là lang tộc còn Tam Thiên đại nhân được coi như một nửa long tộc.
Ngươi mà là con của ngài, ta sẽ..
Ta sẽ theo họ của ngươi.
Chứng minh đi."
Đúng rồi! Có gì chứng minh không?"
"Theo ta biết Tam điện vương kín tiếng về đời tư lắm."
Đám đông quần chúng bắt đầu nhôn nhao theo.
"Có người nói ông ta đoạn tụ."
"Trời! Thật à?"
Xì xầm của đám người bên cạnh vang lên không ít, Cửu Anh cảm thấy bản thân vừa rồi đã tự đeo thêm phiền phức vào người.
Biết vậy từ đầu đã nói con của Bát điện chủ phải tốt hơn không.
Con trâu già đó thì mấy trò trăng hoa của lão chỉ đứng sau hắn.
Cửu Anh:
"Cha ta là rồng, nương ta là sói! Đại gia giống mẫu thân thì có vấn đề gì à? Bộ ngươi hiểu rõ Tam điện chủ lắm hả? Hắn có nữ nhân bên ngoài thì đều nói cho cả nhà ngươi biết sao?"
"Ngươi..." - Đến nước này Lý Trầm Loan liền cứng họng, y không thể thừa nhận mình là thuộc hạ của Tam điện chủ lại không thể phản biện kẻ ngông cuồng tự dưng mạo nhận là con trai này.
Tức giận liền rút đao chém về phía Cửu Anh.
"Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi mau chạy đi!"
Hắn xoay người nằm dài trên bàn gỗ lách qua né được một kiếm.
Cái bàn nọ lập tức gãy đôi.
Nhị cẩu nhận ra ngay kiếm pháp của Trầm Loan liền cùng đồng bọn ba chân bốn cẳng chạy mất.
Hiện trường bắt đầu ngổn ngang hỗn loạn.
Cửu Anh nhìn lại cái bàn gãy đôi, trong lòng vẫn không hiểu lý do tại sao y lại nổi đóa.
"Ta nói này huynh đệ, ngươi nóng nảy cái gì vậy? Ta là con trai Tam điện chủ thì liền động thủ sao? Tam Thiên hắn dụ dỗ tiểu muội tử hay là có huyết hải thâm thù với ngươi!?" - Ở đâu ra tên điên này vậy? Bổn đại gia đánh bạc chứ đâu có muốn đánh người!!!
Lý Trầm Loan:
"Câm miệng, dám buông lời xúc phạm yêu vương! Ta lấy mạng của ngươi."
Thấy lớn chuyện đám người bài bạc bên trong mạnh ai nấy chạy, còn Cửu Anh không muốn dây dưa dài dòng thêm hắn từ tay phóng ra một tia linh khí mỏng thổi bay mấy cái cột trụ chống đỡ làm cả gian bếp trá hình sập đổ hoàn toàn gây ra bụi tứ phía mịt mù.
Trong sự hỗn loạn đó Cửu Anh dùng tới ma nhãn định vị lại ánh sáng của linh thạch.
Lý Trầm Loan bị khói mù che khuất tầm nhìn không phát giác được vị trí của đối phương.
Y tức giận dùng kiếm trảm mạnh vào không khí, một cơn gió thổi hết bụi mờ.
Bên góc kia Cửu Anh đang lom khom ngồi nhặt lại tiền thì nhận ra không gian xung quanh