Nhận được câu trả lời khiến mình chưng hửng lão Cốc Tử cũng không làm khó hắn, ông ta tập trung vận khí điểm vào bát mạch để đã thông các huyệt bị trì trễ tắc nghẽn mới phát hiện điều bất thường.
Độc Băng Phong Thiên Lý để lại ấn băng hàn vĩnh cửu.
Băng hàn ăn sâu vào trong mỗi cấu tạo nhỏ nhất của nguyên thần, dù trải qua hơn ngàn năm cũng không thể triệt để hồi phục.
Cốc Tử:
"Cửu tiểu tử tình trạng của ngươi theo ta một chuyến đến Thánh Huyền tông nhờ mấy lão bất tử bên đó tìm cách cho ngươi dưỡng hồn."
Cửu Anh:
"Băng phong thiên lý là vạn độc chi tôn chiết xuất từ tám tám sáu mươi bốn loại độc, chính sư huynh Cùng Kỳ luyện chế ra, cả sư tôn của ta cũng không giải được thì bọn họ có thể làm gì?"
Ông ta đứng dậy khoanh tay ra sau lưng:
"Ít nhất ngươi cũng phải đoạt xác chứ? Cỗ cơ thể của ngươi hiện tại cũng đâu phải là thứ có thể dưỡng hồn được."
Hắn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn ông ta rồi vờ như thuận theo.
Từ bao giờ Cốc Tử lại có thể nhìn thấu cơ thể này.
Ông bắt gặp cái nhìn đó liền nói chuyện trêu đùa như mọi khi.
"Ta vẫn cảm thấy chuyện ngươi đuổi Tam Thiên và chuyện lúc nãy Đế Thích Thiên đến ma giới nhất định có dây tơ rễ má gì đó.
Ta nghi lắm nha! Không lẽ Cửu tiểu tử ngươi lại thông gian với nữ nhân thần tộc.
Cả hai chơi ba à?"
Hắn bỗng bật cười:
"Làm ơn coi xuân họa đồ ít lại một chút đi.
Ông già rồi, sẽ hư thận đấy."
Càng lúc càng thấy kì lạ.
Thần lực của Đế Thích Thiên tác động xóa đi kí ức về chuyện y đã đến ma giới rồi.
Tại sao Cốc Tử vẫn nhớ? Ông ta đã lợi hại đến mức có thể nằm ngoài thần thông của Đế Thích Thiên rồi à?
Một vài cánh hoa lưu ly nhỏ rơi trên mái tóc đen huyền của hắn lại khơi gợi về tháng ngày ở Vu Sơn cùng Tiểu Hồ và Hắc lang, hai đứa nhỏ đó lúc nào cũng lãi nhãi bên cạnh, thích ăn thì ăn trái cây rừng tuy mùi vị nhạt thếch nhưng lại không bám mùi tanh hôi, ăn no lại lăn ra ngủ rồi mơ một giấc mộng đẹp không có vương tọa cũng không có ngàn vạn người quỳ bái nhưng đổi lại cực kì an yên.
Cơn gió lạ chứa trong đó đầy âm khí quỷ dị.
- "Gió thu lại thổi rồi." - Cốc Tử ngắm nhìn một trời đầy hoa bay, miệng ông ta nhẩm nói gì đó.
Hắn không để ý lời, đôi mắt dán vào khoảng không phía sau lưng ông ta.
Vài hình ảnh kì lạ vụt qua trước mặt.
Nhãn cầu Cửu Anh biến thành một màu đen huyễn hoặc đờ đẫn như mất hồn, ảo giác xuất hiện.
Bàn tay trở nên lạnh toát như người chết, ngón tay trỏ Cửu Anh giật nhẹ.
Hắn đặt mắt nhìn xuống đất rồi di chuyển nhìn xung quanh, cảnh tượng trở nên vô cùng đáng sợ.
Ông ấy nhìn hắn thì thầm: "Cửu tiểu tử...."
Dường như những thứ đang chứng kiến chỉ có hắn là thấy được, sau lưng Cốc Tử bóng mờ của một thiếu niên mặc bạch y nhuộm đỏ máu tươi, đầu tóc kẻ này rũ rượi che khuất mặt, y đưa bàn tay khô khốc về hướng hắn.
Cốc Tử nhìn theo hướng mắt của Cửu Anh quay ra sau lưng, ông ta cư nhiên chẳng nhìn được.
Oan hồn lạ mang khuôn mặt trắng bệch vô cảm.
Thân ảnh y dần dần biến mất, trước đó nó hét lên đau đớn trong mớ máu thịt lẫn lộn.
Sau đó không chỉ có một, mà còn có rất nhiều quỷ hồn lần lượt hiện ra.
Cảnh quang triệt để biến chuyển, ma hồn quanh Cửu Anh di chuyển lờ đờ, mỗi bước chân đều chảy ra máu đỏ, chúng bước đến đâu những bông hoa bỉ ngạn dị thường mọc lên đến đấy, thoáng chốc tất cả không gian chìm trong cảnh điên cuồng đánh nhau.
Tứ phía truyền đến tiếng hét hò thất thanh của ma binh kháo nhau bảo vệ thành trì.
"Tôn thượng thần tộc đánh sập Quỷ môn quan rồi! Không còn nhiều thời gian đâu." - Một ma binh cơ thể đầy vết thương bị chặt mất một tay chạy đến chỗ Cửu Anh cấp báo.
"Chủ thượng xin mau chóng hạ lệnh."
Hắn đưa tay về phía trước liền xuyên qua người của bọn họ như mây khói.
Sau lưng là cảnh mấy vạn tộc nhân của mình cùng tháo chạy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì trước mặt hai bóng đen kì lạ vút qua đuổi theo hung hãn chém đứt giết phụ nữ và trẻ con.
Toàn bộ thành trì Quỷ Môn Quan sập xuống dưới cơn mưa tên cùng thiên thạch trên trời giáng xuống, ma giới hoàn toàn chìm trong khói lửa.
Không khí tang điền chết chóc và tiếng la hét bao trùm Thập Tam Thiên.
Cửu Anh không tin vào những chuyện đang diễn ra.
Tiếng trống trận từ trên cao vọng xuống.
Vương Phàm ánh mắt hiếu chiến đang cưỡi trên thần long chiến xa, bên dưới thiên binh thiên tướng ra sức oanh tạc mọi thứ.
Vương Phàm nhìn xuống đối mặt với hắn một nụ cười man rợ.
Y đưa tay túm cổ một nữ nhân ma tộc.
Cô nương đó hoảng loạn giơ tay về phía hắn rên rỉ.
"Tôn thượng, cứu mạng! Cứu..."
"Cửu Anh!?"
Bàn tay Vương Phàm biến hóa thành vuốt rồng đập thẳng xuống người Cửu Anh, cảm giác chân thật đến độ áp lực khiến hắn run sợ, đôi chân cứng đờ hóa đá không thể di chuyển.
Thân người đầy thương tích của Tam đầu long lao đến chắn trước mặt đỡ long kích cho hắn rồi quỵ xuống vì vết đâm thấu ngực.
"Vương Phàm....." -Hắn hét to gọi ra Huyết Ngục trong sự khiếp đảm của Cốc Tử, ông ta đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cửu Anh trong tay cầm chặt ma binh lao về phía hình hài khói sương kia không ý thức được rằng mình đang lao thẳng xuống vực.
Cốc Tử hét lên thất thanh nhảy đến ôm chặt chân hắn, cả hai ngã nhào ngay bên mép vách núi thẳng đứng.
Cốc Tử:
"Cửu Anh, Cửu Anh ơi! Tỉnh lại mau."
Hắn thả một hơi thở thật mạnh rồi bừng tỉnh, mồ hôi đổ ra ướt đẫm trên mặt, đẩy ngã Cốc Tử qua một bên, dù đều là hư cảnh tuy nhiên mùi tanh của máu thịt vẫn phảng phất qua mũi.
Cốc Tử: "Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì sao lại như thế?"
Cửu Anh lắc đầu liên tục buông Huyết Ngục ra: "Ta nhìn thấy tử khí, rất nhiều tử khí.
Gươm giáo loạn lạc khắp nơi."
Ông ta ra sức trấn an.
"Có lẽ ngươi nghĩ nhiều quá đâm ra ảo giác thôi.
Làm gì có tử khí rồi gươm giáo gì.
Từ nãy giờ ở đây chỉ có hai chúng ta.
Ngươi toàn tự tưởng tượng ra."
Hắn tức giận:
"Không lý nào tự nhiên lại thấy ảo giác.
Xung quanh đây chắc chắn có thứ gì đó cộng sinh hoặc ảnh hưởng bởi hồn lực của ta."
Hắn cắn rách đầu ngón tay niệm phép khiến máu bản thân chảy ra lại hóa thành thể khí bốc hơi xung quanh, quả nhiên ở gần họ cụ thể là trên vách núi này lại có thứ phản ứng lại.
Mảng đất đá nóng dần lên tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ lè.
Cốc Tử vung tay tụ thành kiếm khí chém vỡ chỗ đó thì một vật có hình dáng như ngọc như ý bị đánh ra.
Nó liên hồi phát quang phản ứng với máu hắn.
Cửu Anh bần thần đi đến chỗ đó cầm nó lên.
Cửu Anh:
"Nghịch Luân Bảo Ngọc.
Đời trước tìm kiếm khắp nơi không thấy.
Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Hắn tuyệt vọng ngã người vào vách đá.
Tìm thấy thiên địa kì bảo trong tình cảnh này đúng là dở khóc dở cười.
Nghịch Luân Bảo ngọc có thể nhìn thấy tương lai năm trăm năm và quá khứ năm trăm năm.
Nói thế chẳng phải tất cả những gì hắn trải qua ban nãy sau này đều trở thành sự thật hết hay sao.
"Bây giờ ta phải làm sao đây? Không lẽ giết Vương Phàm???!!" - Hắn nghĩ thầm rồi nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này.
Xuống tay với Vương Phàm sợ chính bản thân sẽ không nỡ, nhưng còn ma giới? Còn tỷ tỷ, Tam đầu long...!
Nếu không muốn thất thủ chỉ còn một cách duy nhất là phải xây dựng nền móng cho tương lai ma tộc.
Nghĩ là làm Cửu Anh đứng dậy kéo ta tay Cốc Tử: "Chẳng phải nói đến Thánh Huyền tông.
Mau lên.
Ông ấy la oai oái vang cả ngọn núi: "Chậm đã Cửu Tiểu tử, để ta lấy kiếm.
Ngự kiếm đi cho nhanh chứ cuốc bộ thì xương cốt lão gãy hết mất." - Tốt lắm!! Cắn câu rồi.
Thánh Huyền tông tọa Trấn Giang thành trù phú và náo nhiệt nhất Cửu địa.
Chỗ hội tụ cũng các kì tài ma giới.
Vừa bước vào đất Cửu thiên không hiếm nhìn thấy cảnh ma tu đệ tử ngự thú phi hành.
Ngoài đường cũng có rất nhiều người bế theo sủng vật, linh thú.
Ngoại hình của họ trải qua quá trình tu luyện tùy theo trình độ đã thay đổi giống ít nhiều so với phàm nhân, vài người vẫn còn tai sói hoặc đuôi hồ.
Cửu Anh: "Cốc Tử bây giờ ma địa có bao nhiêu tông môn?"
Ông ta xòe tay tính nhẩm: "Để coi, một, hai, ba, bảy, chín, hai mươi mốt....!Hơn mấy chục tông môn lớn nhỏ.
Đứng đầu là ngũ đại ma tông.
Thánh Huyền, Cửu Tuế, Vạn Nhất, Thiên Các, Vân Thiên.
Ngươi hỏi làm gì?