Con rắn nâng họ đến trước cổng lớn rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn hòa trong đám đệ tử chưa chính thức đứng đằng xa quan sát thấy tỷ tỷ dắt theo Hứa Phàm, Tiểu Ngọc nói gì đó cùng với lão chưởng môn, phỏng đoán có lẽ muốn nhờ ông ấy đưa họ về nhân giới trong lòng nhẹ nhỏm.
Khoan đã! Theo lời Tam Thiên nếu không bổ sung long huyết cho tiểu hài tử đang tượng hình nó sẽ sớm bị ma chướng trong người hắn thôn phệ.
Nói vậy trước khi Hứa Phàm rời đi nhất định Cửu Anh phải gặp riêng y một lần.
Nghĩ đến chuyện ân ái kia có chút ủy khuất, cho dù nam hay là nữ lần nào trong mấy chuyện giường chiếu này cũng đều gặp đối tượng trên cơ.
Lần trước Vương Phàm mạnh sức hơn nhưng hiện giờ thì khác rồi y còn trong lớp phàm nhân.
Nếu hắn đè y ở dưới chắc không thành vấn đề đâu.
"Tiểu bảo bối chàng đang nghĩ gì vậy? Có phải đổi ý muốn tạ lỗi với ta không? Chúng ta về Bích Du cung nhanh lên, nhìn chàng lâu một chút nữa ta liền không kiềm chế được." - Lãnh Nương chớp mắt, nàng lại gần ghì chặt cánh tay của Cửu Anh ôm vào người.
Hắn ngó nghiêng ngó dọc để cảnh báo rằng họ vẫn ở chỗ đông người.
Bích Ba vừa rời khỏi một Lãnh Nương liền đến.
Bây giờ hắn thú nhận thân phận ma tôn cô ta sẽ không có cách nào giở trò.
Nhưng còn việc lẻn trốn đến đây phải giải thích thế nào với Bạch Anh?
Không thể nói cho nàng biết chuyện hắn đã nhìn thấy tương lai, chỉ khiến mọi việc rối tung rối mù lên chứ phỏng có lợi ích gì.
Vừa trước vừa sau đều là hai nữ nhân khó nhằn.
Bí đường Cửu Anh đành hạ giọng dỗ ngọt cô gái bên cạnh trước.
"Lãnh nhi! Hay là đợi ta xong chuyện sẽ đến tìm muội.
Quả thực ta có chuyện rất quan trọng cần làm bây giờ không có tâm trạng vui vẻ."
"Hứ! Cửu Anh chàng cho ta là trẻ lên ba hả? Vì quan tâm đến thực lực của các đệ tử ma tộc mà đến đây thì bịa chuyện mặt trời mọc từ dưới đất lên mọi người sẽ dễ tin hơn.
Chắc chắn vì mấy con tiện nhân lần trước Tinh Ảnh trưởng lão dẫn đến thì có."
Lãnh Nương lộ ra nét mặt khó chịu, bảo hắn cùng nàng ân ái một lát liền viện trăm phương ngàn kế né tránh, tức giận cô nàng quay sang cắn một phát rõ đau trên tay Cửu Anh.
"Aaa..." - Hắn giật mình vô thức hét lên, tiếng la đánh động sự chú ý của đám người tham gia khảo thí đi đằng trước khiến họ đồng loạt nhìn vào hắn và cô ta.
Cả hai làm ra khuôn mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì, Lãnh Nương hầm hầm đi nhanh lên trước.
Cửu Anh trợn mắt với chúng.
"Lạ lắm sao? Chưa thấy ai tự cắn vào tay mình à? Móc mắt các ngươi bây giờ." - Ả đàn bà điên này khi không sao lại cắn ta chứ? Đau chết được.
"Lãnh trưởng lão sao bỏ đi rồi, vậy...!Vậy chúng ta phải khảo thí với ai đây?"
"Sao lại có vị trưởng lão thất thường như vậy chứ? Bảo dẫn mọi người đến cửa ải tiếp theo liền biến đi đâu mất.
Giờ chúng ta làm sao đây?"
"Các ngươi là những kẻ báo danh năm nay sao? Lãnh trưởng lão có một số việc riêng chưa giải quyết xong, chưởng môn bảo ta tạm thời thay cô ta đến để hướng dẫn mọi người."
Một vị trưởng lão khác đầu tóc bạc trắng nhưng ngoại hình cao bằng đứa trẻ lên mười cưỡi trên một cái hồ lô khổng lồ xuất hiện.
Tất cả đều ồ ạt phấn khởi hẳn, với họ thì miễn không phải là Lãnh Nương thì chắc chắn tất cả vẫn còn cơ hội.
Tuy nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông ta tự giới thiệu bản thân là Dã Trưởng lão, như Lãnh Nương trên tay cũng cầm theo một bảng danh sách bí mật, lão ta lẩm bẩm gì đó rồi đưa mắt nhìn qua từng người, tiếp theo còn gọi ra một yêu thú lớn thuộc họ rùa, di chuyển họ tiến vào khu vực nơi diễn ra đợt thí luyện tiếp theo.
Toàn bộ người tham gia khảo thí bị đưa đến Hắc sơn, nơi này nối liền bốn dải đồi và ba ngọn núi bí ẩn âm u bậc nhất ở Thập Tam Thiên.
Dừng lại trước mặt lối vào khu rừng.
"Tất cả nhìn lên đây."
Dã trưởng lão dùng linh lực vẽ trong không khí mười loại dược thảo, hình ảnh mỗi thứ chỉ tồn tại được ba khoảng ba khắc.
Đám đông phía trước che khuất gần hết tầm nhìn, họ lại đứng ở vị trí khá xa nên không thấy rõ.
Sau đó ông ta yêu cầu tất cả chia nhóm với nhau để tiến vào trong tìm ra những loại thảo dược này.
Nhóm nào tìm được nhiều hơn năm loại sẽ coi như là thông qua.
Trên bảy loại là ưu tú, chín loại sẽ tính như đệ tử nội môn mà tiếp đãi.
Nghe thế nhiều kẻ bối rối nhìn nhau, rất nhiều trong số đó còn chưa kịp ghi nhớ hình ảnh loại đầu tiên thì loại thứ hai đã biến mất.
Mấy loại cây này giống cỏ dại đến bảy tám phần, ít nhất phải tìm hiểu về dược thảo mới phân biệt nổi.
Một thiếu niên bước ra thưa chuyện cùng Dã trưởng lão.
"Trưởng lão, dám hỏi loại ải này có phải quá khó với những người mới nhập môn hay không vậy?"
"Sao mấy thử thách năm nay lại khó như thế.
Đó giờ ở Thập Tam Thiên có ai tìm hiểu về dược thảo đâu."
Dã trưởng lão nhìn chúng lo lắng bàn tán, ông ta tiếp:
"Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, tuy nói là trên năm mới được thông qua nhưng đây cũng chỉ là một ải phụ của chưởng môn đặt ra thôi.
Như đã nói mấy ngàn năm qua ma giới chúng ta không có ai tu luyện về đan thuật, đó là một khiếm huyết lớn.
Năm nay Thánh Huyền tông muốn tìm trong đám tiểu tử các ngươi một vài người am hiểu dược liệu để bồi dưỡng thành luyện đan sư."
Lạc Thiên:
"Bồi dưỡng luyện đan sư.
Ma giới cũng đã bắt đầu để ý đến chuyện đan dược rồi."
Lục Phượng: "Mục đích của họ không chỉ là muốn bồi dưỡng đơn giản như thế."
Cả hai đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì, ma tộc chú trọng việc bồi dưỡng luyện đan sư của riêng họ chính là muốn cắt đứt dần dần sự lệ thuộc vào đan dược với nhân tộc và thần tộc.
Riêng Cửu Anh nghe xong rất hài lòng với quyết định này của lão chưởng môn, hắn bắt đầu nhìn nhận mọi việc ở một khía cạnh tích cực hơn, trước đây rất muốn đề xuất chuyện này vào các cuộc thảo luận với thập nhị yêu vương nhưng đa số họ đều cướp lời không cho nói.
Cái mười hai tên yêu vương quan tâm chỉ xoay vần vấn đề liên quan đến chiến tranh tam giới.
Những lần ấy khiến Cửu Anh chán nản, hắn dần dần không quan tâm đến chính sự nữa vì lời nói của yêu tôn với chúng như chỉ nói cho có, đa phần không để vào mắt.
Mọi thiếu niên ma tộc từ nhỏ đề chỉ chú trọng thực lực và sức mạnh, lần đầu nghe nói đến đan thuật chúng có vẻ không mấy hưởng ứng.
"Tìm hiểu về đan dược thì được gì chứ? Đánh nhau không lại người ta chỉ biết tự chế thuốc uống thôi sao?"
"Học luyện đan nghe nói rất mệt mỏi.
Dã trưởng lão!? Cho ta hỏi nếu là ải phụ thì không tham gia được không? Ta không có hứng thú với luyện đan."
"Ta cũng vậy.
Không theo học đan thuật đâu.
Cha ta muốn ta có năng lực chiến đấu mạnh mẽ để sau này thống lĩnh ba quân."
"Ai mà muốn ru rú trong xó để ôm cái lò luyện.
Ta không tham gia."
"Ta cũng không tham gia."
Rất nhiều thiếu niên không muốn tiếp tục ải này, sự thiếu hiểu biết của chúng khiến Dã trưởng lão phẫn nộ.
"Im lặng, chuyện tham gia lần này là bắt buộc.
Huống hồ nhóm đứng đầu lần khảo thí này sẽ được thưởng một trăm viên đan dược thượng cấp và một viên Trúc Cơ đan."
Một thiếu niên vui mừng thốt lên, y đưa tay lay áo người bên cạnh.
"Là Trúc Cơ đan, để đột phá trúc cơ kỳ."
Người kia thở mạnh đầy tiếc nuối.
"Thì sao? Cửu chuyển hoàn hồn đan cũng không tới lượt chúng ta đâu, nhìn qua bên kia đi."
Trong đám đông ở hàng đầu họ để ý thấy vị tiểu cô nương và người thiếu niên Cửu Anh gặp lúc nãy trong tửu quán.
Những thiếu niên ma tộc ở đây ai cũng nhìn mấy người đó với thái độ vừa sợ hãi vừa ganh tị.
Tiểu Huỳnh Tử lại gần hai người đang trò chuyện hỏi thăm về nhân vật đứng bên đó thì được biết đa số đều là hậu nhân của những gia tộc lớn.
"Thấy cô gái mặc đồ đỏ kia không? Tam tiểu thư Thiết Cầm, một trong hai mươi bốn đứa con gái của Bát điện chủ.
Đệ đệ của cô ta - Thiết Phiến cũng là một trong tứ tú của Thánh Huyền tông đó, còn là gia chủ tương lai của Ngưu tộc."
Lạc Thiên khoanh tay lại gần: "Chẳng phải nói dựa vào thực lực à? Gia thế hiển hách thì được gi chứ?"
Y run sợ đưa tay lên miệng ra dấu cho họ nói nhỏ.
"Khẽ thôi, công khai tranh giành vị trí và quyền lợi với Ngưu tộc sẽ không có kết quả tốt đâu.
Ta nói ngươi nghe, cả đệ đệ của Yêu tôn cũng bị Bát điện chủ cô lập tước bỏ binh quyền thì còn ai lão ta chừa."
Cửu Anh lập tức lại gần túm áo thiếu niên nọ lôi xệch đi.
"Ngươi nói Bát điện vương tước binh quyền của Thất điện vương? Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thiếu niên bị hắn dọa cho chết ngất la lớn.
"Ngươi...!Ngươi làm gì vậy, chuyện đó cả Thập Tam Thiên đều biết mà, bỏ ta...!Bỏ ta ra."
Vô Thiên: "Bình tĩnh lại."
"Bên kia ồn ào gì thế? Ở đây là cái chợ à? Mau tiến hành chia nhóm đi.
Ba canh giờ sau tất cả quay lại đây cho ta.
Ai không gom