Cảnh máu me bên trong thần điện làm người chứng kiến kinh hồn bạt vía, cái viễn cảnh chết chóc ngỡ chỉ thấy ở cửu tuyền lại hiên ngang xảy ra ở nơi như tiên giới.
Mọi người như nín thở chờ đợi động thái tiếp theo, họ đều rút kiếm ra thủ sẵn trước mặt.
Từ chân tóc Vương Sát không ngừng mọc dài ra chớp mắt đã rủ rượi chấm đất.
Không những thế màu sắc cũng chuyển thành màu đỏ rực.
"Không ổn.
Tử Thiền ra tay đi." - Thái Thượng quân nghiến răng.
Một trong các môn đồ của ông ta cầm trường kiếm tiến đến chỗ Vô Tà vừa đoạt xác toang giết hắn.
"Đừng hại hắn!" - Đế Thích Thiên liền ra mặt, tốt xấu gì cũng là con trai của ông ấy.
Vài vị thiên lão khác trong Minh Hà tông luống cuống, họ biết rằng tế hồn trận này một khi đã bày ra, muốn phá chỉ có cách giết chết tế vật trung tâm.
Huyết tế xong hiện tại trước mặt họ rất có thể không phải Vương Sát nữa.
Nếu lưỡng lự không ra tay e rằng không biết sẽ xảy ra đến chuyện gì tiếp theo.
Tiên chủ hiện tại vô cùng khó xử.
Sau một lúc đắn đo ông ta ra dấu cho mọi người ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, Đế Thích Thiên chậm chậm đi về phía thân thể đầy máu đang thoi thóp trước mặt, nỗi thất vọng bao lấp lấy ông ta, hơi thở của Vương Sát đã không còn hiện hữu nơi này.
"Nhi tử...!Nhi tử của ta.
Cứ thế mà đi sao!! Ta còn chưa kịp nói lời cuối cùng với nó."
Nhìn thấy kẻ đứng trước mình rơi lệ bất giác Vô Tà cũng nhói đau trong lồng ngực, với thứ cảm cuối cùng còn xót lại này có lẽ người đến là người quen thân thuộc của Vương Sát.
Vô Tà: "Ngươi trễ một bước rồi."
Rõ mười mươi đây không còn là con trai của mình nữa.
Đế Thích Thiên dù vô cùng tức nhưng lại rất muốn xem kẻ đang đoạt xác có ý đồ gì.
Vô Tà trong cơ thể Vương Sát bắt đầu tự chữa lành các vết thương trên cơ thể, miệng thương thế lành rất nhanh, dĩ nhiên Đế Thích Thiên phát giác ra chỉ có tu la thể mới có khả năng tự hồi phục như vậy.
Vô Tà:
"Ta thu hết ma hồn đang nhiễu loạn ở đây với một điều kiện ngươi dẫn ta đi gặp Đế Thích Thiên."
Quỷ giới A tu la và thần tộc xưa nay không hề qua lại, nghe hắn đòi gặp mình Đế Thích Thiên liền phòng bị.
"Ngươi gặp Đế Thích Thiên để làm gì?"
Vô Tà:
"Ta có chút chuyện muốn hỏi."
Đế Thích Thiên thở dài:
"Đoạt xác Nhật Nguyệt đế quân con trai hắn?! Còn dám có gan tới gặp cha người ta.
Không sợ hắn hỏi tội ngươi à?"
Vô Tà:
"Trước tiên phải làm rõ, ta không giết thiếu niên kia.
Huyết tế trận, loại cổ trận này cưỡng ép gọi ra những linh hồn tội ác tày trời bị đọa đày không thể luân hồi, người mở trận cũng định sẵn không thể sống rồi.
Là do hắn cam tâm tình nguyện hiến xác cho ta.
Tin hay không tùy ngươi."
Trừ việc y đang giữ Luân hồi thiên thư, Vô Tà theo kí ức nhìn thấy được thuật lại sự dằn vặt đau khổ của Vương Sát và sự giải thoát lúc nãy cho Đế Thích Thiên nghe, chính ông ta cũng không ngờ đứa con trai lầm lì ít nói lại ôm nhiều tâm sự như thế.
Đế Thích Thiên: "Dù vậy thì đã sao, thuật đoạt xác vốn là tà ma ngoại đạo.
Thần giới sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Vô Tà: "Ta không có sự lựa chọn khác, việc ta muốn biết chỉ có Đế Thích Thiên mới trả lời được."
Tu La vương trông kỹ lại người trẻ tuổi trước mặt, ngoại hình cũng chỉ ngoài đôi mươi, có lẽ lúc đối phương thông qua độ kiếp còn rất trẻ.
Thậm chí có thể là trẻ hơn cả hắn lúc tiến vào Tạo Hóa - Cảnh giới cao nhất của tu la giới.
Vừa nãy người này đến đây cùng lúc với đám người thần tộc, trên tiên giới vai vế địa vị rất quan trọng, lúc bước vào thần điện cũng là tên này vào trước có thể thấy thân phận cũng không đơn giản.
Nếu là một thần nhân bình thường càng không thể ra lệnh cho mấy lão nhân tộc kia ra ngoài.
Đế Thích Thiên:
"Tiên chủ đâu phải cái gì cũng biết, ta thấy ngươi đến từ đâu thì nhanh chóng đi về nơi đó."
Vô Tà: "Không đúng, ngươi nói dối, Chuyện của Hỏa thần ông ta nhất định biết."
Đế Thích Thiên:
"Hỏa thần? Ngươi biết Mục Chước, ngươi không phải Vô Pháp Vô Tà đấy chứ?"
Đế Thích Thiên cẩn thận liên kết những thông tin qua lời nói từ nãy giờ của y, tu la tộc, luôn muốn tìm Mục Chước.
Vậy rất có thể người đoạt xác là Vô Pháp Vô Tà, kiếm tu trẻ tuổi nhất mà Thái Thượng cung chủ từng đề cập với hắn lúc trước.
Vô Tà: "Ngươi biết Vô Pháp Vô Tà?!"
Rồi xong rồi, thế là xác định chín phần trước mặt Đế Thích Thiên là Vô Pháp Vô Tà, hắn có chút kích động, bản thân cũng rất muốn biết mặt mũi tên nhân tộc từng làm nghiêng ngửa hai giới Yêu - Nhân.
Còn là cái người mà lúc xưa huynh đệ của hắn - Mục Chước ngày nào cũng ca ngợi như là một thiếu niên thiên tài.
"Ta đương nhiên là biết." - Không được cho hắn biết mình là tiên chủ, trước tiên phải nắm rõ tiểu tử này là người thế nào đã.
Vô Tà sốt ruột:
"Theo lý mà nói ngươi không thể biết kẻ đã chết ít nhất hơn mười mấy vạn năm được."
Đế Thích Thiên:
"Cái thời đại Đông Hoàng thái nhất coi trọng nhân tài thì một kẻ như Dương Huyền đương nhiên là ai cũng phải để ý."
Vô Tà: "Ngươi còn biết chuyện thời Đông Hoàng Thái Nhất?"
"Sao không trời? Đông Hoàng thái nhất là thúc phụ của..." - Đế Thích Thiên nhất thời cao hứng liền vội lấy tay bịt miệng mình trước khi móc hết ruột gan ra kể.
Vô Tà trừng mắt: "Của ai? Sao không nói ra?" - Có thật là hắn kiến thức uyên thâm không?
Đế Thích Thiên:
"Thì ông ta là thúc phụ của Tiên chủ bọn ta, Đông Hoàng Thái Nhất và Yêu Hoàng Đế Tuấn vốn là hai huynh đệ mà, mấy chuyện này lưu lại dày mấy chục trang trên thiên thư ai ở thần giới mà không biết."
Vô Tà:
"Vậy mà vừa nãy ngươi hăng hái như thế, làm ta tưởng ông ta là thúc phụ của ngươi."
Đế Thích Thiên:
"Làm gì có.
Ngươi nhìn mặt ta có giống tiên chủ chỗ nào không? Ahaha...!Hahaaa..." - Khỉ thật, sao tên tiểu tử nhân tộc này lại có trượt giác thần sầu như vậy! Bổn tiên chủ phải cẩn thận hơn mới được.
"Thiên ca huynh ra đây cho ta.
Ta biết huynh đang ở trong đó!" - Đúng lúc này người vạn lần không nên tới lại xuất hiện, Ngọc Lộ tiên tử không biết nghe ai nói từ ngoài cửa chính chưa thấy người đã nghe tiếng la hét động trời của nàng ta.
"Thiên ca? Hình như gọi ngươi kìa.
Tên ngươi cũng có chữ Thiên!!!?" - Vô Tà nhìn Đế Thích Thiên bằng con mắt ngờ vực trông khi ông ta mồ hôi tuôn ra như tắm.
Nàng ta lao vào trông Nhật Nguyệt thần điện với thái độ hầm hầm sát khí không bỏ ai vào mắt.
"Thiên ca, quả nhiên huynh ở đây, mấy hôm nay huynh đi đâu thế? Có biết bên ngoài đang đồn ầm lên chuyện huynh và Hồng Quân lão tổ đang có mối quan hệ mờ ám không hả? Quá đáng hơn còn bảo huynh có....!Mang đấy?"
Đế Thích Thiên:
"Nàng nói cái quái gì vậy??? Ai có quan hệ mờ ám với lão già thở còn không nổi đó? Rồi ai mang thai cơ? Có bệnh à?"
Ngọc Lộ tiên tử:
"Ơ! Nhưng có rõ ràng là có người nhìn thấy huynh ở điện của ông ta đến khuya lắc khuya lơ mà, cả hai còn nói về đứa nhỏ nữa.
Việc này giải thích thế nào?"
Đế Thích Thiên: "Thế quái nào ta ngụy trang kỹ như thế mà!"
Ngọc Lộ nhắc tới đây chỉ biết thở dài, ngụy trang của Đế Thích Thiên là quấn thêm cái khăn bịt kín miệng như mấy tên thích khách Vô Gian đạo.
Còn không thèm che đi cả tiên khí và tiên cốt.
"Huynh đó! Tốt nhất mau giải thích rõ cho thiếp thân.
Nếu không ta san bằng cái tiên phủ của mình rồi bắt huynh xây lại cái khác."
Hắn liên tục chớp mắt ra dấu cho nàng ta ra ngoài: "Biết rồi, biết rồi! Nàng về cung đi có gì lát nữa ta đến tìm nàng giải thích sau."
Vô Tà lắc đầu ngán ngẩm, y liền hiểu nhầm kẻ này là người bên cạnh của Hồng Quân lão tổ.
Việc đó cũng có thể giải thích cho việc địa vị hắn được xem trọng.
"Tại sao không phải bây giờ?" - Nói rồi nàng ta liếc thấy Vương Sát đang ngồi thiền giữa sàn nhà đầy máu và nến.
Cũng có hiểu biết sơ qua về pháp trận nên Ngọc Lộ liền hiểu ra ngay vấn đề.
Nàng ta nhìn con trai của nhân tình đầy mỉa mai:
"Thì ra có người lại không biết an phận, giữa tiên giới bày ra ma trận khiến âm hồn tẩu tán quấy nhiễu khắp nơi, ngươi không trưởng thành được một chút hay sao? Lần nào cũng do Thiên ca lo dọn dẹp mọi chuyện cho ngươi.
Nhìn thiên đế mà học hỏi."
Vô Tà trong thân xác của Vương Sát đứng dậy tiến đến đánh thật mạnh vào miệng Ngọc Lộ.
Khiến cả nàng ta và Đế Thích Thiên sửng sờ không kịp thốt nên lời.
"Ngươi...!Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"
Vô Tà:
"Cái tát này ta đánh thay Thiên đạo.
Chỉ là một tiên tử nhỏ nhoi trước mặt Đế quân lộng ngữ cuồng ngôn.
Thiên đạo có ghi rõ vai vế địa vị của chúng ta, hay là ngươi muốn đi ngược lại thiên đạo?"
"Thiên Thiên hắn đánh muội kìa.
Huynh mau dạy dỗ lại hắn đi." - Ngọc Lộ bắt đầu khóc lóc.
Nàng nhìn qua Đế Thích Thiên, hắn thấy nữ nhân mình nâng niu bị đánh trong lòng cũng khó chịu lắm nhưng mà thiên điều trên tiên giới không cho phép một tiên tử phỉ báng đế quân, bây giờ ra mặt cũng không thể bênh vực kẻ sai là nàng được.
Đế Thích Thiên: "Đừng nói nữa, rõ ràng là nàng sai."
Ngọc Lộ tức giận đùng đùng bỏ về.
"Chàng nhớ kỹ cho ta.
Tối nay, à không từ nay về sau đừng có hòng bén mảng đến hành cung của thiếp thân.
Đừng có mong năn nỉ, cũng đừng có lấy lòng ta luôn.
Chàng bị cấm vận từ hôm nay."
Đế Thích Thiên: "Đợi đã bảo bối, không nghiêm trọng đến thế chứ?"
"Nữ nhân thôi mà, không có người này thì có người khác.
Kể cũng thú vị thật, ngươi thế mà cùng với Hồng Quân lão tổ nảy sinh quan hệ." - Vô Tà tỏ ra thông cảm.
Đế Thích Thiên:
"Ngươi đừng có điên theo cô ta, bổn đại gia đến đó hỏi thăm về cách thanh lọc nguyên thần.
Con dâu của ta luyện hóa hồn linh, ta sợ nội tôn bị lệ khí ảnh hưởng.
Thật khiến ta đau đầu."
Vô Tà: "Lệ khí? May cho ngươi đấy, ta rất giỏi chuyện đó.
Con trai của ngươi là nhân, yêu hay thần?"
"Nó là long."
Vô Tà lại nghi ngờ: "Long nhân? Ngươi cũng là long nhân?"
Đế Thích Thiên chối béng đi: "À một chi nhỏ trong long tộc thôi mà."
Vô Tà:
"Vậy thì khó gì đâu? Muốn đứa trẻ không bị ảnh hưởng thì bảo cha của nó rót linh khí nhiều một chút là được.
Long khí tác dụng áp chế lệ khí của quỷ hồn."
Đế thích Thiên:
"Rót linh khí? Bằng cách nào ngươi nói rõ ra đi.
Có cần lập tế đàn hay